Từ giờ đến lúc tổ chức cuộc thi marathon còn một đoạn thời gian nữa, Nhâm Hòa tính toán hoàn thành nhiệm vụ nhảy cầu trước, nhưng mà hắn chợt nhận ra một điều là nhiệm vụ này… Một người cơ bản là không thể hoàn thành!
Bởi vì cái gì à, Nhâm Hòa muốn nhảy từ trên cầu xuống thì phải cởi quần áo, nếu như không cởi quần áo thì khi bơi dưới nước quần áo dày và nặng cản trở, hắn chắc chắn phải chết, bởi vì thực sự là quá nặng.
Nhưng vấn đề mấu chốt là hắn không thể nào trần chuồng nhảy từ trên cầu xuống rồi chạy lên cầu mặc lại quần áo, nếu thật như vậy thì chẳng khác gì nhiệm vụ trừng phạt để trần chuồng chạy bộ cả, lúc đó đoán chừng tất cả các xe qua lại trên cầu đều sẽ chăm NTMzhJdzkkẃ nhìn hắn cho xem….
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là sau khi nhảy từ trên cầu xuống, lập tức có người hỗ trợ cầm quần áo xuống bờ sông và chờ hắn, như vậy không cần đợi người khác kịp dừng lại xem thì hắn đã mặc xong quần áo rồi.
Nếu vậy thì lựa chọn tốt nhất đương nhiên là tiểu mập mạp Hứa Nặc rồi.
Kỳ thật nhờ Dương Tịch cũng có thể, nhưng hắn lo lắng Dương Tịch sẽ ngăn cản hắn.
Nhiệm vụ của Hệ Thống Thiên Phạt cái sau càng nguy hiểm hơn so với cái trước, vạn nhất về sau Dương Tịch không muốn hắn liều mạng như vậy thì làm sao, chỉ có điều là hắn không thể dừng lại được!
Hiện tại không phải hắn không có ý nghĩ muốn dừng lại mà là vấn đề ở Hệ Thống Thiên Phạt có nguyện ý hay không, quyền tuyên bố nhiệm vụ là nằm trong tay đối phương, chính mình thân bất do kỷ! Nhâm Hòa tuyệt đối tin tưởng rằng nếu như hắn thực sự dừng lại thì đối phương chắc chắn sẽ trừng phạt hắn bị liệt dương cả đời cho xem….
Nghĩ đến đây Nhâm Hòa lại hỏi Hệ Thống Thiên Phạt: “Những nhiệm vụ như thế này sẽ kết thúc không? Có thể hay không nếu ở một thời điểm nào đó ta không muốn kiếm tiền từ phương tiện vui chơi giải trí của kiếp trước nữa, một mực sinh sống an bình, thì ngươi có thể dừng công bố nhiệm vụ mới được không? Chẳng lẽ nếu về già rồi cũng phải mỗi ngày đi làm nhiệm vụ chứ!”
Nhâm Hòa biết Hệ Thống Thiên Phạt có tư duy tự chủ riêng, hơn nữa vẫn luôn không có ý đồ cố tình bắt Nhâm Hòa trực tiếp tìm chết, như vậy đối phương hẳn sẽ thông cảm hắn về già thân thể suy yếu đi?”
“Không thể bật mí!” Hệ Thống Thiên Phạt đáp trả.
Mẹ nó ngươi nói thẳng ra thì sẽ chết sao? Nhâm Hòa thực sự hết chỗ nói rồi, Hệ Thống Thiên Phạt nói không thể bật mí nhưng cũng không nói rằng sẽ có một ngày không công bố nhiệm vụ mới nữa!
Đương nhiên trong lòng Nhâm Hòa cũng hiểu rằng đối phương là có chừng mực!
Có chừng mực là tốt rồi!
Lúc hắn gọi điện cho tiểu mập mạp Hứa Nặc để nhờ hỗ trợ chính mình nhảy cầu thì đối phương mộng bức: “Ta không có nghe lầm chứ?”
“Không có nghe lầm, bơi mùa đông rèn luyện sức khỏe và ý chí!” Nhâm Hòa nghiêm túc nói!
“Ta mặc dù đọc ít sách nhưng ngươi cũng đừng lừa ta…. Kể cả bơi mùa đông thì cũng không cần nhảy từ trên cao xuống dưới chứ?” Hứa Nặc căn bản không tin lời nói của đối phương, ngươi đem lời này đi nói với quỷ thì quỷ cũng lười tin ngươi!
“Giúp hay không giúp? Ngươi không giúp thì ta tự đi nhảy? Ngươi giúp ta thì ta sẽ cho ngươi một niềm vui bất ngờ!” Nhâm Hòa uy hiếp nói.
“Giúp…..” Nghe Nhâm Hòa vừa đe dọa vừa dụ dỗ cuối cùng Hứa Nặc cũng khuất phục nhận lời…. Thực ra tiểu mập mạp này cũng rất khôn khéo, bởi vì cha mẹ hắn là người cực kỳ khôn khéo, nhưng đối với Nhâm Hòa thì hắn từ trước đến nay đều không giữ lại một chút gì cả, lúc trước ngay cả tiền tiêu vặt của hắn chỉ có 1 đồng cũng là chia sẻ cho cả hai người, mỗi người 5 hào đi mua bánh ăn, mặc dù bên trong chỉ có một chút khoai tây, dấm lựu, nhưng mà hai người ăn cực kỳ ngon!
Có đôi khi tình bạn thời niên thiếu thực sự làm cho người ta hoài niệm, cùng nhau khổ cực cùng nhau cười, cùng nhau thảo luận về một nữ sinh nào đó, cùng nhau đọc một cuốn tiểu thuyết, cùng nhau trốn học, cùng nhau đánh nhau, cùng nhau chơi một trò chơi….
Hai bên đều là người bạn tốt nhất đối với nhau mặc dù ngoài miệng ăn nói không nể mặt gì cả, sau khi trôi qua vài chục năm quay đầu lại nhìn khoảng thời gian này, sẽ thực sự cảm ơn vì khi đó có đối phương làm bạn.
Đó là tình bạn thuần túy nhất, chỉ là ta thấy ngươi thuận mắt, ngươi chính là người anh em của ta bất kể tháng năm.
Vừa ngu ngốc đến rối tinh rối mù, lại vừa nhiệt huyết đến rối tinh rối mù….
Nhưng mà khi chúng ta dần trưởng thành lên cũng là lúc nhiều bạn bè rời xa, có lẽ là ý nghĩ bất đồng, có lẽ là tính cách thay đổi, trên đời không có buổi tiệc gì không tàn, nhưng mà Nhâm Hòa cảm thấy đời này hắn không thể lạc mất tiểu mập mạp Hứa Nặc.
Nhâm Hòa mang theo tiểu mập mạp đứng ở trên cầu, gió lạnh rít gào, Hứa Nặc đứng ở bên cạnh hắn dậm chân nói: “Người anh em tốt, ngươi thực sự muốn nhảy sao?”
“Nhảy, khẳng định là phải nhảy….”Nhâm Hòa đứng ở trên cầu nhìn xuống dưới cũng có chút hoa mắt, mẹ nó nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể hình dung được độ cao, chỉ nghĩ 12 mét chắc là không cao lắm, nhưng khi đứng ở nơi này thì hắn không suy nghĩ như vậy nữa…..
Rốt cuộc 12 mét cao bao nhiêu? Trong tình huống bình thường thì một tầng của khu dân cư chỉ có khoảng 2.7 - 3 mét mà thôi, nói cách khác 12 mét tương đương với độ cao của tòa nhà 4 tầng….
Hứa Nặc đứng bên cạnh hắn lải nhải: “Kỳ thật cuộc sống còn rất tốt đẹp mà, ta biết việc ngươi không theo đuổi được Đoạn Tiểu Lâu một mực là vướng mắc trong lòng của ngươi, nhưng mà đường đời còn rất dài mà, ngươi không thể vì không đuổi kịp một người con gái mà đối xử như vậy với chính mình chứ, trên thế giới còn nhiều con gái mà!”
Nghe đến đây mặt Nhâm Hòa đen sì, mẹ nó đây là nói cái gì thế, sao lại liên quan đến Đoạn Tiểu Lâu là cái quỷ gì?
”Cút cút cút” Nhâm Hòa tức giận nói: “Đợi lát nữa sau khi ta nhảy từ nơi này xuống thì ngươi hãy chạy nhanh đến bờ sông tiếp ứng ta nghe chưa? Nếu ngươi phát hiện ta ở trong nước có dấu hiệu bị chuột rút hoặc bong gân thì lập tức rút điện thoại báo cảnh sát, còn phải gọi xe cứu thương nữa biết chưa…”
Trong lòng hắn cũng không có chủ quan, tuy rằng trong quá trình nhảy không thể làm thêm biện pháp bảo hộ nhưng tốt xấu gì cũng nên chuẩn bị một chút, Nhâm Hòa cảm thấy nếu chính mình xảy ra vấn đề, chỉ cần 120 đến kịp thì vẫn có thể giúp hắn một chút….
Lúc này nội tâm của Hứa Nặc sém chút suy sụp, như thế nào con muốn nhảy vậy, nhưng mà Nhâm Hòa lúc này đã bắt đầu cởi quần áo, hắn khẩn trương nói: “Ta cảm thấy hiện tại nên gọi xe cứu thương là tốt nhất!”
“Đánh rắm” Nhâm Hòa đem tất cả quần áo vừa cởi nhét vào ngực Hứa Nặc, nếu chính mình không có việc gì mà gọi xe cứu thương thì chuyện lớn rồi, đến lúc đó khẳng định sẽ liên hệ với người nhà của hắn, bởi vì hắn vẫn chỉ coi như là trẻ vị thành niên mà thôi, Nhâm Hòa thúc giục nói: “Ngươi hiện tại xuống cạnh bờ sông chờ ta!”
Lúc này hành động của Nhâm Hòa đã hấp dẫn sự chú ý của một số người, hắn cũng nhận thức được không thể kéo dài thời gian nữa, bởi vì hắn không muốn nổi tiếng vì chuyện như vậy.
Liều mạng, chuyện thứ nhất cần khắc phục chính là sự sợ hãi, nếu không có cách nào kiểm soát sợ hãi thì khi ngươi ở vách núi cao mấy trăm mét sẽ tiến thoái lưỡng nan, khi ngươi ở cửa máy bay nhảy dù thì sẽ run rẩy, khi ngươi trên đường trượt tuyết cũng sẽ chọn phải con đường sai lầm mà tan xương nát thịt…
Nhâm Hòa lúc này hít một hơi thật sâu cảm thụ gió lạnh rít qua, thả người nhảy xuống!
Lúc này chính là giữa trưa, ánh sáng mặt trời mùa đông tựa như một cái kính kỳ quái, ở trên cầu Lạc thành có một thiếu niên nhảy xuống, tư thái ở trong không trung khiến cho người xem chỉ biết thốt lên một câu: Thật đẹp.
Đó là động tác mà Hệ Thống Thiên Phạt dạy hắn, mà dựa tố chất thân thể của hắn cũng có thể hoàn mĩ làm theo.
Bộ phận tiếp nước đầu tiên là đầu ngón tay, một giây kia khi thân thể Nhâm Hòa lao vào mặt nước giống như một cây lao dũng mãnh đâm thẳng khiến nước bắn tung tóe vậy, trong nháy mắt nước sông bao bọc thân thể của hắn, cái lạnh xâm nhập vào tận xương tủy.
Hắn ở trong nước vẽ ra một đường cong, sử dụng tay và chân đem toàn bộ cơ thể bơi lên mặt nước, hắn cũng không dám mở mắt trong nước bởi vì nước sông không quá sạch sẽ, cho nên hắn cũng không biết bản thân đang cách mặt nước bao xa.
Nhưng lúc này trong lòng của hắn chỉ có một ý niệm: Bơi thật nhanh lên mặt nước để thở!