Trong nháy mắt Nhâm Hòa bỗng nhiên minh bạch rất nhiều chuyện: Chuyện về hai bọn họ hai ngày nay lan truyền trên mạng thực sự quá nhanh, Tô Như Khanh có thể nhìn đến video kỳ thật cũng là điều bình thường, những lời nói vừa rồi là chính mình đặc biệt nói cùng với Tạ Trạch Hi a.
Dương Tịch là con gái của Tô Như Khanh, tuy rằng không phải lúc nào cũng ở cùng với nhau, nhưng có đôi khi, quen thuộc một người chỉ cần một thanh âm, một cái cằm hoặc một tiếng bước chân đều có thể nhận ra đối phương.
Người khác có lẽ không thể từ những manh mối trong video nhìn ra là Dương Tịch, nhưng Tô Như Khanh là ngoại lệ!
Cho nên đối phương hôm nay mới về nhà sớm, cho nên mới đặc biệt đợi bọn họ ở chỗ này!
Xong con bê a…..
Nhâm Hòa lúc này hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ, kiếp trước hắn 26 tuổi cho tới kiếp này, đây vần là lần đầu tiên hắn giao tiếp cùng người được gọi là mẹ vợ này a….
“Ngươi rất có tài hoa, bài hát của các ngươi ta cũng nghe qua, nhưng điều ta muốn nói không phải là cái này mà là tuổi tác của các ngươi, một người bình quân sống được 80 tuổi, điều đúng đắn nhất trong cuộc đời này của ngươi chính là phát triển bản thân mà không phải lãng phí thời gian trên tình cảm, con đường của các ngươi còn rất dài, tình cảm hiện tại của các ngươi chỉ là một đoạn phong cảnh mỹ lệ trên đường mà thôi, nó xuất hiện sớm là tiếc nuối, xuất hiện muộn cũng là tiếc nuối, xuất hiện quá sớm không phải là chuyện tốt gì, bởi vì các ngươi còn chưa có năng lực kinh doanh che chở nó, kết cục cuối cùng của nó chỉ có thể là chết yểu mà thôi” Tô Như Khanh bình tĩnh nói: “Ngươi cảm thấy ta nói đúng sao?”
Nhìn dáng vẻ của nàng nghe chừng là không có cách nào trốn tránh, Nhâm Hòa không lên tiếng nhưng trong đầu đang quay cuồng nghĩ đối sách.
Lại nghe Tô Như Khanh tiếp tục nói: “Dương Tịch, ta không phải nhất quyết phản đối ngươi đi ca hát, mà là lựa chọn của ngươi kỳ thật rất nhiều, lựa chọn tố hơn ca hát cũng có rất nhiều.”
Dương Tịch cúi đầu không nói gì, Nhâm Hòa hít một hơi thật sâu, để hắn cùng mẹ vợ đối kháng trực diện hắn khẳng định không dám, nhưng cũng không đến nỗi một câu không thể nói. Nhâm Hòa nói: “Con đường nhân sinh xác thật rất nhiều, nhưng ở giữa chúng nó chưa chắc thật sự phân ra cái nào tốt cái nào xấu. Đứng trên lâu vũ nhìn xuống cả đời giới thượng lưu có lẽ nắm trong tay vô số tài nguyên, nhưng bọn họ chưa chắc sẽ đạt được hạnh phúc, các doanh nhân nắm giữ nhiều tài nguyên cũng chưa chắc hạnh phúc, có quyền thế vương hầu, chưởng quản sinh tử của những người khác nhưng cũng chưa chắc có được hạnh phúc, ta cảm thấy đánh giá cuộc sống của một người rốt cuộc đáng giá hay không thì không phải chỉ xem bọn họ có được cái gì, mà
Kỳ thật những việc này trên người Nhâm Hòa cũng xác thực như vậy, sống lại một đời hắn có thể đi đầu tư cổ phiếu, cũng có thể đi chơi bất động sản, nhưng dù là vậy thì có ý tứ gì sao, ngồi trên ngọn nút tiền tài mà hư vô mờ mịt sao?
Vậy thì có gù thú vị chứ?
Nhưng mà lúc hắn cảm thấy bản thân nói rất có ý tứ, rất tâm đắc thì Tô Như Khanh nhàn nhạt nói: “Để ngươi nói chuyện sao?”
Này mẹ nó, Nhâm Hòa tức thì lệ rơi đầy mặt, mẹ ruột của Dương Tịch này quá độc ác, hoàn toàn không theo kịch bản mà ra bài a, khó trách Dương Ân cùng nàng hai người không thể ở cùng được nữa, nữ nhân này cường thế lên quả thực đáng sợ a! Chính mình vắt óc suy nghĩ nói nhiều lời như vậy toàn là tự mình đa tình a, người ta cản bản không tính toán để ngươi nói chuyện.
Nhâm Hòa từ nhỏ đến lớn còn không có chịu uất ức như vậy, hắn thực sự muốn làm một vố lớn, nhưng mà….. Nhâm Hòa cụp mi ủ rũ nói: “Tốt a, ngài tiếp tục nói!”
“Dương Tịch, đi thôi, cùng ta về nhà” Tô Như Khanh đối với Dương Tịch nói xong liền quay đầu nói với Nhâm Hòa: “Ngươi cũng về sớm đi, trên đường chú ý an toàn.”
“Được rồi a di” Nhâm Hòa không có suy nghĩ ở chính diện có bất luận giãy giụa gì, nhưng là…. Chưa chắc cần chính diện a. Nói trở thành một cái kỵ sĩ tiến đánh lâu đài của ma vương nhưng thất bại, không phải chính mình không đủ nỗ lực, thật sự là ma vương qua cường đại đi…
Nếu như chính diện không được, vậy thì từ mặt bên tiếp cận….
Liền thời điểm Tô Như Khanh cho rằng mình đã đánh lui cái tiểu tử này, liền để nàng cho rằng cái tiểu tử này bị khí tràng cường đại của nàng lưu lại bóng ma biết khó mà lui, Nhâm Hòa cũng đã gửi cho Dương Tịch một tín nhắn: Ngày mai tới đón ngươi.
Tô Như Khanh nhất định không thể mỗi ngày đi theo Dương Tịch, nàng bận rộn như vậy!
Bất quá kế hoạch cần phải thay đổi một chút, phía trước Nhâm Hòa tính toàn dùng thời gian hai ngày đem hai bài hát còn lại công bố nốt, nhưng rõ ràng hiện tại không được, Tô Như Khanh không phải kẻ ngốc, nếu như ngày mai một lần nữa video lan truyền trên mạng, nàng khẳng định sẽ biết Nhâm Hòa lại đem khuê nữ của chính mình lừa trốn.
Tới lúc đó, lửa giận của ma vương không phải ai đều có thể thừa nhận, Nhâm Hòa trước kia có xem qua một chút tiểu thuyết, bởi vì mỉa mai trang bức trước mặt mẹ vợ mà bị vả mặt, nghĩ tới đây Nhâm Hòa có chút nhức hết cả trứng, đây chính là mẹ vợ a, là mẹ ruột của lão bà a, thể diện của nàng là thứ ngươi muốn đánh liền có thể đánh sao? Bệnh tâm thần a!
Cho nên hắn tính toán ngày mai mang Dương Tịch lại hát một lần nữa, sau đó sẽ ở giữa tầm mặt của mọi người mà mai danh ẩn tĩnh, trước lúc mẹ vợ hoàn toàn bão nổi mà tranh thủ trốn chạy!
Dù sao Dương Ân mới là người dám hộ của Dương Tịch, Dương Tịch khẳng định sẽ trở lại Lạc thành đi học.
Cái này gọi là đánh một lần đổi một chỗ, đánh du kích… Nhưng mà so sánh kiểu này hình như không quá thích hợp…
Mặc kệ nó, nếu đáp ứng Dương Tịch liền phải làm được, không thể để đầu voi đuôi chuột được!
Trên đường về nhà Dương Tịch lo lắng sự xuất hiện của Tô Như Khanh sẽ làm Nhâm Hòa lùi bước, nàng đều có thể tưởng tượng áp lực to lớn đối với tiểu nam hài khi thấy sự xuất hiện của Tô Như Khanh cũng như những gì nàng nói, bởi vì đó chính là mẹ của mình a, mặc dù nàng cũng biết Tô Như Khanh là vì tốt cho mình.
Phương thức yêu con cái của cha mẹ mặc ế đúng hay sai, kia đều là yêu.
Kỳ thật Dương Ân cùng Tô Như Khanh ly hôn không phải bởi vì cãi nhau cuối cùng không sống nổi nữa, mà là ở thời điểm Dương Tịch 8 tuổi, trong nhà đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, lúc ấy bởi vì Dương Ân đang ở Angola Châu Phi, mà Dương Tịch một mình ở nhà.
Cũng may Tô Như Khanh lúc đó sắp về đến nhà, nhìn thấy trong nhà phát ra làn khói cuồn cuộn liền không màng sống chết bản thân vọt vào đem Dương Tịch ôm ra ngoài, chính vì thế đến nay sau lưng Tô Như Khanh vẫn còn vết sẹo lớn do bị bỏng.
Chính vì vậy Tô Như Khanh cho đến bây giờ đều xin miễn tham gia hết thay tiệc tối, vì nàng không có cách mặc lễ phục dạ hội.
Sau khi cứu Dương Tịch ra, Tô Như Khanh gọi điện thoại cho Dương Ân như thế nào đều không được, nàng lúc đó cảm nhận được nỗi cô độc không thể miêu tả được, vì thế lựa chọn ly hôn.
Tô Như Khanh không yêu Dương Tịch? Yêu chứ, không thể nghi ngờ, Dương Tịch cũng rất minh bạch điểm này.
Nhưng là Dương Tịch còn ôm ảo tưởng, nếu Nhâm Hòa có thể trụ vững đâu? Thật là tốt biết bao.
Nàng sở dĩ ôm một tia ảo tưởng như vậy là bởi vì từ trước tới nay, Nhâm Hòa đều không bình thường.
“Ngày mai tới đón ngươi” Sau khi Dương Tịch lấy điện thoại ra năm hiện ra trước mặt, Dương Tịch liền ôm điện thoại di động nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, tựa hồ cách đó không xa còn có một viên ngôi sao sáng đang chờ chính mình.
“Cảm ơn ngươi đã không từ bỏ” Dương Tịch xoay người đi hướng trong phòng, nàng muốn rửa mặt nghỉ ngơi.
Kỵ sĩ tiên sinh, ngày mai gặp!