Tuy rằng không biết kinh hỉ mà Lưu Nhị Bảo nói là cái gì nhưng nếu loại người như Lưu Nhị Bảo đều nói là kinh hỉ thì tất nhiên sẽ rất đáng giá để chờ mong.
Hiện tại không giống như vừa lúc xuyên qua, buổi tối cũng không dám làm nhiệm vụ, bởi vì hắn đã có siêu thị giác rồi nên ban đêm và ban ngày đều không có gì khác nhau, cho nên Lưu Nhị Bảo nói rằng quay vào buổi tối có thể hiệu quả hơn thì cứ quyết định như vậy đi.
Hắn không biết nước ngoài còn có bao nhiêu đoạn đường thích hợp chơi đua xe đường núi tốc độ cao, Nhâm Hòa chỉ biết rằng nếu như lần này thành công thì như vậy có ý nghĩa rằng hắn đã có thể tốt nghiệp ở lĩnh vực đua xe tốc độ cao đường núi rồi.
99 khúc cua, 30 khúc cua kẹp tóc, ngay cả những tài xế lão làng thường xuyên lái xe trên núi Thiên Môn cũng chỉ có thể thành thành thật thật, không dám lỗ mãng.
Đây chính là kỳ tích của thiên nhiên, cũng chính là sức mạnh to lớn của nhân loại, mà Nhâm Hòa hôm nay chính là muốn khiêu chiến một chỗ như vậy. Công ty TK không có lộ ra, bọn họ phải đợi khi nào video hoàn thành rồi mới kịch liệt tuyên truyền.
Hiện tại cái tên Kỵ sĩ nghiễm nhiên chính là người đứng đầu trong lĩnh vực thể thao cực hạn về xe đạp, hoàn toàn xứng đáng, nhưng có chút tiếc nuối là toàn thế giới chỉ có thể chứng kiến được qua màn hình, cũng không có chứng minh xác thật.
Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất, công ty TK cũng thực sự vui vẻ, suy cho cùng bọn họ làm về xe đạp, mà người đứng đầu thể thao cực hạn lĩnh vực xe đạp lại là người phát ngôn của bọn họ, đủ để cho người hâm mộ cái tên “Kỵ sĩ” thiên vị thương hiệu TK này hơn.
Bất quá Nhâm Hòa thực sự là có chút tò mò, núi Thiên Môn tổng chiều dài hơn 10km, lần này Lưu Nhị Bảo sẽ lựa chọn vị trí đặt camera như thế nào đây? Suy cho cùng loại tình huống này nếu muốn quay xuyên suốt toàn bộ hành trình cũng là một thử thách, nếu chỉ có Nhâm Hòa mang theo camera đội đầu hoặc là thiết bị gắn trên xe đạp thì quả thực có chút đơn điệu.
Nhưng mà nếu lái xe chở camera theo kịp tốc độ Nhâm Hòa thì phải yêu cầu tay đua xe chuyên nghiệp cầm lái.
Hơn nữa kể cả có tay đua chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể quay chụp tốt, bởi vì hai chiếc xe ở trong quá trình vào cua sẽ rung lắc kịch liệt, cứ như vậy đoán chừng cái gì cũng không quay được, thậm chí có khả năng phát sinh va chạm giữa hai xe.
Mà nếu sử dụng máy quay không người lái thì cũng không ổn, bởi vì kỹ thuật lái ở năm 2006 không quá tốt, tốc độ nhanh nhất chỉ khoảng 40 km/h mà thôi, Nhâm Hòa chỉ cần tăng tốc là đã không thể đuổi kịp rồi.
Nhâm Hòa cười cười, loại chuyện này không phải là điều hắn cần lo lắng, nghe giọng điệu của Lưu Nhị Bảo có vẻ đối phương cũng rất tin tưởng, vậy thì cứ nhìn xem kinh hỉ mà đối phương nói sẽ là gì.
Lưu Nhị Bảo đã xuất phát trước rồi, mà Nhâm Hòa cần phải chờ An Tứ mang theo hợp đồng tới sau khi ký mới có thể bắt đầu.
Trong đó bao gồm hiệp nghị lần này, còn có bảo hiểm nhân thân khi Nhâm Hòa xảy ra ngoài ý muốn. Lúc Nhâm Hòa nhìn thấy hợp đồng bảo hiểm mà công ty TK chuẩn bị cho hắn thì hơi sửng sốt, nếu lần này chính mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mức bồi thường cao nhất của bảo hiểm là 480 vạn đô la Mỹ.
Thứ này cũng không phải thứ trong hiệp nghị, kỳ thật công ty TK hoàn toàn không cần làm như vậy, nhưng bọn họ vì để thành lập tình hữu nghị thâm hậu nên vẫn làm, không thể không nói công ty lớn đôi khi làm việc còn nhân tính hơn một chút.
Đương nhiên đây chỉ là khi bọn họ cảm thấy chuyện này mang lại giá trị.
Nhâm Hòa ký tên vào hợp đồng, nhưng mà lúc viết người thừa hưởng thì hắn lại do dự, chẳng lẽ viết cha hắn cùng mẹ hắn sao? Hai người bọn họ thực ự không thiếu tiền, nếu con trai còn không có thì lất 480 vạn đô la Mỹ về làm gì chứ, cũng chỉ càng làm tăng bi thương hơn.
Mà Dương Tịch cũng giống vậy, Tô Như Khanh cũng không thiếu tiền, Dương Tịch cũng sắp trở thành minh tinh rồi, kể cả không có chính mình thì đối phương cũng sẽ mời được người khác viết bài hát.
Vậy thì cho ai đây? Nhâm Hòa nghĩ nghĩ cuối cùng viết ba chữ Chu Vô Mộng.
Không có cách nào để quỹ Thanh Hòa dứng tên trực tiếp được, hơn nữa hắn cũng tin tưởng lão Chu khi nhận được tiền nhất định sẽ dùng từng đồng một cho quỹ Thanh Hòa.
Nhâm Hòa nghĩ một chút, có vẻ đây là thời điểm nên lập một phần di chút, không phải là nghĩ chính mình sẽ chết, mà là muốn giả thiết một chút, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì đó thì quyền sở hữu của quỹ Thanh Hòa dẽ thuộc về Chu Vô Mộng.
Các tài sản khác thì không cần thiết quyên tặng, nên để lại cho người nào thì sẽ để lại, chỉ là quỹ Thanh Hòa có ý nghĩa rất quan trọng đối với các trẻ em vùng núi, không thể bởi vì cái chết của chính mình mà gián đoạn được.
Nghĩ đến điểm này Nhâm Hòa bật cười, bỗng nhiên có chút cảm khái về chuyện sinh tử, hắn tin tưởng chính mình sẽ không chết, nhất định có cơ hội trở thành người chơi cường đại nhất!
Thứ người khác chơi là trò chơi, còn thứ mà Nhâm Hòa chơi là chơi mệnh!
Sau khi hắn cùng An Tứ hoàn thiện tất cả hiệp nghị thì trực tiếp lái xe đi tới núi Thiên Môn, bởi vì hắn muốn hoàn thành thả trôi xe tốc độ cao vào buổi tối, cho nên An Tứ xung phong lái xe, cơ bản là sợ Nhâm Hòa mệt mỏi trước thiềm đua.
Có thể nói An Tứ chính là người hy vọng Nhâm Hòa có thể hoàn thành nhiệm vụ nhất, một là hắn thực sự bội phục kỹ thuật của Nhâm Hòa, vì người Trung Quốc có thể sản sinh ra một thiên tài đứng đầu thể thao cực hạn mà kiêu ngạo, thứ hai là giá trị thương mại của Nhâm Hòa thực sự quá lớn.
Không phải nói rằng kỹ thuật của Nhâm Hòa cao cấp tới chừng nào, cũng không phải nói rằng An Tứ biết Nhâm Hòa còn có năng lực ở các hạng mục khác, bí mật này ngay cả hắn cũng không biết, hơn nữa giá trị thương mại của người đứng đầu hạng mục parkour trong thể thao cực hạng hoàn toàn không kém gì Nhâm Hòa.
Nhưng vấn đề An Tứ suy xét chính là: Nhâm Hòa hiện tại mới chỉ 16 tuổi! Hắn còn thời gian rất dài phía trước!
Một thiếu niên 16 tuổi đã có thể dẫn đầu trong một hạng mục của thể thao cực hạn thì tương lai sẽ còn đẳng cấp tới chừng nào chứ, bản thân An Tứ cũng không biết nhưng hắn thực sự rất chờ mong.
Địa phận Trương Gia ở Tương Tây, từ Kinh Đô lái xe qua phải mất khoảng 10 giờ, kể cả An Tứ cũng có chút không chịu nổi, giữa đường phải để Nhâm Hòa thay thế một chút.
Cuối cùng lúc đến núi Thiên Môn đã là 11 giờ tối rồi, lúc này trên núi Thiên Môn đã lắp không ít thiết bị chiếu sáng, từng đoàn ánh sáng bắn ra từ đèn chiếu đi thật xa, toàn bộ trên không trung mà chiếu xuống, giống như là con đường trải đầy ánh sao vậy.
Mà ở điểm giao hội của những cột sáng đó, phảng phất như là một chiếc cầu thông thiên vậy.
Danh tác! Thực sự! Nhâm Hòa cảm thán. Không nghĩ tới Lưu Nhị Bảo lại làm ra một danh tác đỉnh cao như vậy!
An Tứ ngẩn ngơ nhìn những ánh đèn trên Thiên Lộ, hắn lẩm bẩm nói: “Ngươi biết không, Lưu Nhị Bảo lần này vừa mở miệng đã đòi chúng ta 500 vạn phí chế tác, nhưng mà tổng bộ vẫn thực sự đồng ý, ta thật sự không thể hiểu được nhóm người này suy nghĩ cái gì. Cái này không phải chỉ quay một cái video thôi sao, nhưng ta nhìn chẳng khác nào đang muốn tạo ra một vị thần vậy!”
Những người từng chân chính tham dự quay chụp video đều biết, dùng kỹ xảo để tạo ra những hiệu ứng tương tự thì thậm chí còn phải tốn kém vượt xa 500 vạn, mà Lưu Nhị Bảo trực tiếp quyết đoán sử dụng các thiết bị khách quan để tạo ra một hành động vĩ đại này.
Lúc này Nhâm Hòa bỗng nhiên nghe được tiếng gầm rú thật lớn từ trên bầu trời, một cột sáng đảo qua trên đỉnh đầu làm không gian xung quanh như là ban ngày vậy, từng cơn gió vù vù hướng mặt đất thổi xuống, Nhâm Hòa có dự cảm mãnh liệt, loại dự cảm này như là phấn khởi, cũng như là kinh hỉ vậy!
Trên bầu trời Lưu Nhị Bảo sử dụng thiết bị khuếch đại âm thanh nói chuyện: “Haha, người anh em Nhâm Hòa, ngươi nói xem bọn ta trâu bò hay không, bỏ ra 17 vạn thuê một phi cơ trực thăng trong vòng 1 ngày, đặc biệt chuẩn bị cho đợt quay chụp này của ngươi! Có ai từng được loại đãi ngộ này không? Đương nhiên là không có! Ta sẽ để ngươi cảm nhận một lần quay chụp điện ảnh đỉnh cao!”
Đúng rồi, thiết bị có thể di chuyển thích hợp nhất giữa các khe núi chính là trực thăng!
Hóa ra kinh hỉ lớn mà Lưu Nhị Bảo nhắc tới chính là máy bay trực thăng.