Hơn nửa đêm có một người sống đứng ở bên ngoài, trên mặt còn có các vệt trắng xen lẫn với màu da giống như là quỷ dạ xoa vậy, trong miệng còn đang nhai…..
Ăn cái quỷ gì vậy, bên ngoài đó có gì ăn sao?
Mẹ nó quá là kinh tởm!
Nhâm Hòa hiện tại đang nhai khối chocolate thứ hai thì bỗng nhiên cảm nhận một đợt ánh sáng mạnh chiếu xuyên qua cửa kính làm cho hắn kinh hoàng thiếu chút nữa không giữ vững thân thể Nhưng mà ánh đèn này chỉ hơi lướt qua mà thôi, chỉ vừa chiếu lên mặt hắn đã rời đi nơi khác rồi.
Hắn ngưng mắt nhìn vào, xuyên qua tấm kính cường lực là một chú bảo vệ đang nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, đèn pin cũng rơi xuống bên người của hắn…….
Tình huống gì đây? Nhâm Hòa một bên nhai Chocolate một bên tự hỏi, người này làm sao vậy? Ngất rồi à?
Không nên đến mức này chứ, không phải chỉ là ngoài tòa nhà có người thôi sao, cũng không cần tới mức bị dọa ngất xỉu chứ. Nhâm Hòa còn không biết hiện tại mặt của hắn đã biến thành dạng gì rồi, kết hợp với động tác nhấm nuốt của hắn, loại này nếu mà được chiếu thành phim thì chắc chắn sẽ cấm khán giả dưới 17 tuổi tới xem……
Nhâm Hòa gõ gõ cửa kính, kết quả bảo vệ bên trong không có phản ứng gì, bất quá hắn thông qua siêu thị giác có thể nhìn thấy đối phương vẫn đang thở, ít nhất là không bị hù chết.
Ăn xong chocolate thì tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thôi, Nhâm Hòa một bên vừa leo một bên vừa nghĩ lá gan của vị bảo vệ này cũng quá nhỏ đi…..
Nếu như để chú bảo vệ này nghe được lời nói của Nhâm Hòa thì đoán chừng sẽ bị tức đến ói máu mất, mẹ nó đây không phải là vấn đề gan nhỏ, ngươi có biết hiện tại ngươi dọa người như thế nào không?
Nhâm Hòa cũng không có quản nhiều như vậy, tiếp tục bò về phía trước, khi còn cách 30 mét nữa thì hắn lại bổ sung thêm một thanh chocolate, để cho thể lực ổn định lại.
Mới vừa bò tới tầng thượng đã nghe âm thanh của Hệ Thống Thiên Phạt vang lên: “Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng kỹ năng diễn xuất cấp chuyên nghiệp.”
Ồ, Nhâm Hòa có chút tò mò, hắn tò mò không phải là vì sao hệ thống khen thưởng kỹ năng diễn xuất mà là tò mò thế nào lại nhảy qua cấp cơ bản mà lên thẳng cấp chuyên nghiệp?
Hắn tự hỏi hệ thống trong đầu, Hệ Thống Thiên Phạt trả lời là bởi vì hắn bẩm sinh có sẵn kỹ thuật diễn xuất nhất định.
Thật là mới lạ, Nhâm Hòa có kỹ năng diễn xuất gì chứ, chẳng lẽ kiếp trước giao tiếp với đủ loại người bằng khuôn mặt tươi cười nên năng lực ngụy trang cảm xúc này cũng được coi là một loại kỹ năng diễn xuất sao?
Hóa ra là như thế này, xem ra khen thưởng của Hệ Thống Thiên Phạt cũng là tùy theo tình huống của chính mình mà định ra.
Nói cách khác nếu Nhâm Hòa gặp được Hệ Thống Thiên Phạt khi tố chất thân thể đã ở mức 6.71 như hiện tại thì khả năng Hệ Thống Thiên Phạt sẽ không khen thưởng ở phương diện tố chất thân thể nữa.
Nếu kỹ năng hội họa của hắn đã từng được luyện tập mười mấy năm tới trình độ chuyên nghiệp rồi thì rất có thể chỉ cần một lần khen thưởng là được nâng lên cấp đại sư.
Nhưng mà ngẫm lại một chút, ngươi cho ta nhiều điểm thuộc tính mị lực như vậy là ý gì, chẳng lẽ ngươi ghét bỏ ta không đủ mị lực sao, ngươi nói rò ràng xem nào!
Mẹ nó Hệ Thống Thiên Phạt này chẳng lẽ nào thực sự ghét bỏ hắn? Nhâm Hòa cảm thấy chính mình đang bị khinh bỉ cực độ.
Lúc này hắn cũng lấy lại tinh thần, tới tầng thượng của tòa CCTV này rồi thì hắn cũng phát hiện ra một vấn đề lớn: Tầng thượng này không có chỗ để đi xuống……
Nó cùng các tòa nhà khác không giống nhau, toàn bộ mái nhà đều là mặt kính, cái này thì phải làm sao bây giờ, hắn đấm một đấm về phía mặt kính, kết quả ngoài đau tay ra thì chẳng có một vết xước nào.
Đúng là lừa người mà, cái này thì làm cách nào để ông đây đi xuống cơ chứ, chẳng lẽ một lần nữa bò xuống? Sớm biết như thế này ông đây đã mang theo dây thừng thì tốt rồi!
Không có cách nào khác Nhâm Hòa chỉ có thể chậm rãi dựa theo phương thức cũ mà leo xuống, đi lên cùng đi xuống là không giống nhau, lúc đi lên yêu cầu cực cao về ổn định thân thể, mà khi đi xuống Nhâm Hòa lại tìm được một phương pháp đặc thù, đó chính là dùng hai chân hai tay kẹp chặt phần khung thép nhô ra sau đó chậm rãi xuống.
Lần này hắn đi xuống vì để tránh chú bảo vệ tỉnh lại nhìn thấy nên đặc biệt tìm phương hướng khác để đi xuống, trong nội tâm nghĩ rằng chắc như vậy sẽ không có việc gì?
Kết quả lúc hắn đang leo xuống vừa lúc nhìn xuyên qua cửa kính thấy chú bảo vệ đã tỉnh dậy và chạy đến vị trí của Nhâm Hòa, đang điên cuồng nhấn thang máy……
Ách, hóa ra là thang máy ở bên này…… Thật đúng là trùng hợp……..
Chú bảo vệ đột nhiên cảm giác có một cái bóng đen từ trên không trung hạ xuống bên ngoài cửa sổ, hắn run rẩy quay đầu vừa vặn nhìn thấy Nhâm Hòa đang trượt xuống dưới, nhìn hắn mỉm cười……
Mẹ nó ông trời của ta……
Khi Nhâm Hòa thấy chú bảo vệ quay đầu lại còn tự nhắc nhở chính mình nhất định phải tự nhiên hòa ái tránh lại dọa sợ người ta, kết quả người này không chút lưu tình trực tiếp hôn mê bất tỉnh……
Ách, người này nội tâm quá mong manh đi mà!
Chờ sau khi hắn thuận lợi đáp xuống mặt đấy liền chạy tới xe của chính mình, nhưng mà khi Nhâm Hòa ngồi vào trong xe nhìn vào gương chiếu hậu thì chợt phát hiện, khả năng chính mình đã trách oan người ta…..
Mẹ nó gương mặt này chính mình buổi tối gặp được chắc chắn cũng sẽ sợ hãi nữa là!
Không nói nữa, chạy là thượng sách!
……..
Sáng sớm hôm sau Nhâm Hòa mở máy tính ra nhìn xem có tin tức gì liên quan tới Dương Tịch hay không, kết quả ngoại trừ những đề tài vẫn đang nổi tiếng thì cái gì cũng không có nữa.
Chỉ có điều hắn chợt nhìn thấy một bài viết mới: Tòa nhà cao tầng CCTV nháo quỷ! Người đăng chính là một nhân viên thực tập của CCTV không có lộ họ tên thật, chỉ nói rằng hôm qua bảo vệ tuần tra ban đêm gặp phải quỷ, hiện tại mọi người làm việc ở tòa CCTV đều hoảng sợ, bởi vì bảo vệ miêu tả quá chân thật.
Chú bảo vệ nói: Con quỷ kia người dán vào cửa kính ăn thịt sống, trên mặt trắng bóng cực kì khủng bố, chính hắn rõ ràng đã chạy tới cửa thang máy chuẩn bị chạy xuống, kết quả con quỷ kia lại cố ý trêu chọc hắn, thế mà cũng chạy tới bên ngoài cửa kính cười với hắn……
Biểu tình Nhâm Hòa lúc này quái quái, nói thật kiếp trước hắn nghe chuyện ma cũng không có dọa người như vậy!
Đang ngồi đọc bình luận thì hắn nhận được cuộc gọi ngoài ý muốn: Lưu Nhị Bảo.
“Alo, Nhị ca?”
“Người anh em đúng là trâu bò, ta nghe nói ngươi muốn lên Thiên Lộ?” Lưu Nhị Bảo hưng phấn nói, lần quay chụp trước bọn họ đã cảm thấy đủ nghiền rồi, suy cho cùng kỹ thuật của Nhâm Hòa thực sự quá lưu loát nên quay video một lần là xong, không giống như những người khác phải diễn đi diễn lại.
Khán giả có lẽ không nhìn ra cái gì nhưng người tham gia toàn bộ quá trình quay chụp nhất định sẽ nhận ra rằng kỹ thuật hai bên thực sự không cùng một đẳng cấp, không thể so sánh được!
Lần trước Lưu Nhị Bảo biết được Nhâm Hòa lái xe tốc độ cao ở núi Lão Quân thì có chút oán trách rằng vì sao không nói với hắn một câu, đám người Lưu Nhị Bảo đôi khi sẽ đi quay chụp một vài thứ để tuyên truyền đoàn làm phim của chính mình, mà Nhâm Hòa lại đúng với yêu cầu của hắn.
Lần trước sau khi video “Kỵ sĩ chi danh” nổi tiếng, tên tuổi của Lưu Nhị Bảo trong giới càng thêm phổ biến, bọn họ tuy rằng đã là lão làng trong lĩnh vực này rồi nhưng cũng không đồng nghĩa rằng ai cũng biết bọn họ, ví dụ như lấy phạm vi trong Thiểm Tây vậy, lực ảnh hưởng của bọn họ cực kỳ khiêm tốn.
Cho nên nói chụp cái gì chẳng là chụp, còn không bằng quay chụp cho Nhâm Hòa.
Nhâm Hòa lúc này cũng hiếu kỳ hỏi: “Sao ngươi biết ta muốn đi núi Thiên Môn?”
“Công ty TK tìm đoàn đội quay chụp vẫn là chúng ta, ha ha, bọn ta hiện tại là quan hệ hợp tác chiến lược rồi đấy.” Lưu Nhị Bảo cực kỳ đăc ý nói, cái video thể thao cực hạn này sẽ không dừng tại trong nước mà sẽ lan truyền ra cả nước ngoài nữa!
Cái này có nghĩa là trình độ đoàn đội Lưu Nhị Bảo đã đạt tới tiêu chuẩn thế giới rồi.
Nhâm Hòa đương nhiên mừng rỡ vì có thể tiếp tục hợp tác với đối phương, suy cho cùng lần hợp tác trước, tính chuyên nghiệp cùng với tư duy khác biệt đã làm Nhâm Hòa chấn động, cho hắn biết được các ngành các nghề đều có thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Lưu Nhị Bảo tiếp tục nói: “Người anh em, lần này ta có thể quay chụp vào buổi tối được không? Nếu nguy hiểm quá thì bỏ đi, nhưng nếu ngươi là kẻ tài cao gan lớn thì anh đây sẽ cho ngươi một kinh hỉ!”
Buổi tối sao? Đương nhiên là không thành vấn đề rồi!