Cô gái càng khóc càng thương tâm, Trương Minh nhanh chóng chạy lại an ủi: “Được rồi đừng khóc nữa, hãy nói cái nhìn của ngươi về cốt truyện của Côn Luân đi.”
Chỉ có điều……. Không nín được…….
Nước thuốc rơi lệ này không phải là muốn ngừng khóc là ngừng được, Nhâm Hòa từng để ý rằng lớp phó Lưu Anh Hải kia mỗi lần bị trúng nước thuốc rơi lệ đều phải khóc ít nhất 20 phút!
Nhóm giám khảo đều an tĩnh ngồi ở phía trên, chỉ có cô gái đang ở trung tâm gào khóc, mặc kệ bọn họ nói như thế nào đều không được, một khi đã khóc là không thể ngừng lại.
Hơn năm phút trôi qua, nhóm giám khảo cảm thấy có lẽ nên dừng lại, kết quả….. Không có….
Mẹ nó cảm tình này cũng quá là dồi dào đi?
Trương Minh có chút dở khóc dở cười: “Được rồi cô gái ngươi đã trúng tuyển rồi, lần khóc này của ngươi cũng thật sự kinh người, cứ về nhà chờ tin tức cụ thể nhé!”
Cô gái sau khi nghe thấy chính mình trúng tuyển thì liền cúi người, vừa khóc lóc vừa cảm ơn mọi người…..
Sau đó ủy ủy khuất khuất mà rời đi…..
Chờ sau khi nàng rời đi thì một đám người trong phòng hai mặt nhìn nhau rồi cất tiếng cười to, không nghĩ tới lần tuyển diễn viên này lại gặp được một người kỳ hoa như vậy, đối phương xác thật cực kỳ thích hợp với nhân vật Hoa Hiểu Sương, hơn nữa trình độ khóc lóc cũng quá là kinh người!
Đến cuối cùng vẫn không gặp được người thích hợp đóng vai nam chính, Trương Minh tỏ vẻ chỉ có thể tự về trường học hoặc trong vòng quen biết tìm thử xem, lúc nói ra lời này ánh mắt còn liếc qua liếc lại phía Nhâm Hòa, giống như là đang có ý đồ gì đó vậy.
Chỉ có điều Nhâm Hòa thực sự là không có thời gian, cũng xác thật không có dự định lội vũng nước đục này, trong nhà có một người trong giới giải trí đã bận rộn rồi, nếu cả hai người làm không tốt không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó mất.
Buổi tối đám người đi ăn cơm, trở về nội thành mọi người đều ngồi xe bán tải của Nhâm Hòa, Trương Minh cùng Chu Vô Mộng cũng không có cảm thấy cái gì, suy cho cùng Côn Luân kiếm được rất nhiều tiền, nhưng vấn đề là hai người phó đạo diễn và biên kịch viên cũng không có biết, chiếc xe bán tải này không có hai trăm vạn là không thể mua được, cho nên bọn họ nghĩ thầm Nhâm Hòa có thể là một vị công tử của đại nhân vật nào đó, bằng không thì vì cái gì Chu Vô Mộng và Trương Minh lại nể tình như vậy?
Không cần quan tâm là ai, về sau khách khí hơn là được.
Thời điểm ăn cơm Nhâm Hòa cảm thấy bữa tiệc này có chút quái quái, một đám tuổi ông tuổi bác lại ngồi ăn cơm với một tên chuẩn bị vào cấp ba như hắn, thật sự nghĩ lại đã thấy có gì đó không đúng rồi.
Không có uống rượu bởi vì Nhâm Hòa dự định hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống Thiên Phạt vào tối hôm nay, cứ như vậy tất cả mọi chuyện trong chuyến đi Kinh Đô lần này đã xong, hắn có thể nhanh chóng trở lại Thanh Hòa làm trò chơi tiếp rồi.
Tiểu mập mạp Hứa Nặc tuy rằng ngày nào cũng tự báo cáo tiến độ với hắn nhưng không tận mắt nhìn thấy thì hắn có chút không yên, suy cho cùng Hứa Nặc còn nhỏ tuổi, hắn có thể trấn trụ được đám người đó hay không cũng là một vấn đề lớn.
Buổi tối Nhâm Hòa trước tiên về khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức, hắn vừa rồi lái xe đi ngang qua tòa nhà CCTV thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng là còn không ít người đang bên trong tăng ca, cứ chờ tới lúc 12 giờ thì bắt đầu là tốt nhất.
Phải biết rằng nơi đó là nơi chuyên về tin tức, thiết bị quay chụp một đống một đống, chính mình nếu leo lên lúc còn có người thì dở rồi, làm không tốt sẽ nháo ra chuyện lớn mất…..
Buổi tối Nhâm Hòa có nói chuyện phiếm với Dương Tịch, biết được Tô Như Khanh chi rất nhiều tiền, trực tiếp xay dựng phòng thu âm chuyên nghiệp cho Dương tịch.
Hơn nữa mẹ vợ của hắn sau khi nghe được bài hát “Gặp được” thì quyết định trước khi tuyên bố album tuyệt đối không thể để lộ ra tin tức gì cả, lúc đó sẽ lấy bài hát thứ mười thần bí nhất này làm ngòi nổ, làm cho doanh số bán đĩa nhạc bạo tăng!
Hoặc là nói mọi chuyện buôn bán đều như nhau, đừng nhìn Tô Như Khanh chưa từng điều hành công ty truyền thông nhưng mỗi lần làm việc đều cực kỳ cẩn thận.
Cứ như vậy chính hắn có thể an tâm rồi, giấc mộng ca hát của Dương Tịch cũng coi như là hoàn thành được hơn phân nửa, Nhâm Hòa bây giờ chỉ cần chờ mong nàng sẽ trở thành thiên hậu trên toàn thế giới mà thôi.
Thời điểm Nhâm Hòa đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên có tiếng điện thoại vang lên, sau khi cầm lấy điện thoại thì nhìn thấy dãy số lạ, hắn bắt máy nói: “Alo, chào ngươi!”
“Là ta, Hạ Vũ Đình đây.” Âm thanh trong trẻo của Hạ Vũ Đình vang lên trong điện thoại, cảm xúc của đối phương tựa hồ đã hoàn toàn bình tĩnh, Hạ Vũ Đình cũng không để Nhâm Hòa tự mở miệng liền đã nói: “Hôm nay phải cảm ơn ngươi!”
“Ha ha, chuyện nhỏ không tốn sức gì, chỉ có điều làm phiền chị Vũ Đình bảo mật giúp ta.” Nhâm Hòa cũng không nghĩ mọi người sẽ biết hắn là một học sinh trung học mà xuất hiện ở ban giám khảo, dù người khác biết thì cũng không sao cả, dù sao không ai biết thân phận của hắn, cũng không có tư liệu hình ảnh để đe dọa tới hắn, người duy nhất biết được chỉ có Hạ Vũ Đình.
“Được.” Hạ Vũ Đình lưu loát dứt khoát đáp ứng: “Ngày mai ta có thể mời ngươi ăn cơm được không?”
“Ha ha, không cần ngày mai ta sẽ trở lại Lạc thành, chị Vũ Đình không cần cảm ơn ta làm gì cả, ngươi có thể thành công là do ngươi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, kể cả không có ta thì ngươi cũng sẽ được tuyển mà thôi.” Nhâm Hòa nói lời này là thật lòng, đối phương lần phỏng vấn này cũng đem lại cho hắn một ấn tượng mới mẻ, một người nỗ lực tranh giành vì lý tưởng của bản thân sẽ luôn được người khác xem trọng.
Hạ Vũ Đình trầm mặc hai giây rồi bỗng nhiên cười nói: “Được rồi, cái khác không nói, sau khi trở lại Lạc thành sẽ mời ngươi ăn cơm.”
Sau khi tắt điện thoại Nhâm Hòa nhìn về hướng cửa sổ, bên ngoài chính là ánh đèn của hàng ngàn hàng vạn ngôi nhà, mọi người đều nói đây là thời đại tốt đẹp, cho phép mọi người có ước mơ. Nhưng đây cũng là thời đại bất hạnh, lý tưởng tre già măng mọc của mọi người chậm rãi bị mai táng.
Con đường của Nhâm Hòa là như thế nào? Dương Tịch sắp thành công, giấc mộng của Hạ Vũ Đình cũng đã trở thành hiện thực, còn chính mình thì sao?
Hắn cầm điện thoại gọi cho An Tứ, chuông điện thoại vang lên thật lâu mới có người bắt máy, thanh âm An Tứ lúc này hàm hàm hồ hồ tựa như đã bị đánh thức khi đang ngủ, An Tứ cũng oán giận nói đùa: “Nhâm Hòa à, ngươi như vậy là không tốt biết không, tuy rằng ta sắp trở thành fan chân chính của ngươi nhưng ngươi cũng không thể nửa đêm gọi điện thoại đánh thức fan của chính mình chứ?”
“Ừm…… Làm phiền bên ngươi chuẩn bị một chút. Ngày mai chúng ta đi núi Thiên Môn, ta muốn lên thiên lộ!” Nói thật hôm nay Nhâm Hòa cũng bị Hạ Vũ Đình làm cho chấn động một chút, trước đó hắn cũng không có tiếp xúc qua giới giải trí nên không biết những minh tinh đỉnh cao phải nỗ lực đến chừng nào, chỉ nghĩ rằng cần dựa vào mặt là có cơm ăn. Nhưng Hạ Vũ Đình dùng hành động nói cho hắn, trên đời này có rất nhiều người có thiên phú cao hơn hắn, có người càng nỗ lực hơn so với hắn, đang yên lặng trả giá, phấn đấu!
Từ lúc xuyên qua thế giới này gặp được Hệ Thống Thiên Phạt, Nhâm Hòa đã quyết định phải cược mệnh thật tốt mới được, nhưng gần đây hắn có chút an nhàn, hưởng thụ cuộc sống không có áp lực từ nhiệm vụ.
Chỉ là chơi thể thao cực hạn chưa chắc sẽ có nhiệm vụ, nhưng chính hắn còn có thể sáng tạo nhiệm vụ!
Vừa rồi sau khi Hạ Vũ Đình ngắt máy, Nhâm Hòa nhìn thấy được hào quang của đối phương sau khi dùng nỗ lực của bản thân đánh đổi, lúc đó hắn thực sự hâm mộ.
Cho nên hắn quyết định trước tiên đi Thiên Môn, lên Thiên Lộ!
An Tứ nghe vậy nguyên bản đang buồn ngủ thì lập tức biến mất, hắn đột nhiên bật dậy từ trên giường kinh hô nói: “Ngươi nghiêm túc chứ? Lên thiên lộ?”
Thiên Lộ của núi Thiên Môn có tổng cộng 10.77 km đường đèo quốc lộ, cao hơn 1100 mét so với mặt nước biển, 99 khúc cua dày đặc, trong đó có hơn 30 cái khúc cua kẹp tóc 180 độ, đó chính là 30 cái đấy, độ khó thực sự không thể tưởng tượng được.
Tuy rằng tổng thể quãng đường dài hơn so với núi Lão Quân nhưng mà Nhâm Hòa lấy tốc độ cao liên tục vượt qua 99 khúc cua, loại hành động vĩ đại này An Tứ chưa bao giờ hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy, nhưng mà hiện tại hắn sắp phải chứng kiến kỳ tích sinh ra rồi!
Nhâm Hòa nghe thấy ngữ khí khó có thể tin của An Tứ thì cười nói: “Ngươi không có nghe nhầm, ngày mai gặp!”