TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 170: Cách dùng khác của thuốc rơi nước mắt

Đối với người xem bình thường mà nói, cốt truyện vui vẻ thì nên cười, cốt truyện bi thương thì nên khóc, đây hẳn là chuyện bình thường. Nhưng điều mà bọn hắn không biết chính là khóc là một loại “Lựa chọn”, mà cười cũng có một nghìn cách cười, đằng sau những thứ này đều là vô số lần luyện tập không ngừng nghỉ mới có thể quyết định được nên bày ra loại nào khi ở trên sân khấu. Rất nhiều người hiểu lầm biểu tình tự nhiên cảm xúc chân thành tha thiết đều là kỹ thuật diễn xuất, đó chẳng qua là kiến thức cơ bản của diễn viên mà thôi. Thứ khảo nghiệm chân chính đó là dưới cùng một cốt truyện, các diễn viên khác nhau sẽ làm ra lựa chọn như thế nào, đây cũng là lý do vì sao hí kịch kinh điển sừng sững mà không suy sau bao nhiêu lâu.

Mà Trương Minh sở dĩ hỏi sự hiểu biết của Hạ Vũ Đình về Côn Luân mục đích là để kiểm nghiệm, nếu như đối phương không thể trả lời thì có nghĩa đối phương không coi trọng cơ hội lần này, thứ hai là xem cảm xúc của nàng về Côn Luân.

Hạ Vũ Đình trấn định nói: “Nói tới Côn Luân tất nhiên là không thể rời đi nhân vật trong truyện, bởi vì những nhân vật xuất sắc tuyệt thế chưởng khống toàn bộ đại cục, mà những nhân vật phụ thì chỉ có thể phiêu diêu theo gió dưới đại thế mà thôi.”

Nàng đĩnh đạc mà trả lời, từ Liễu Oanh Oanh vì thành toàn Lương Tiêu và Hoa Hiểu Sương mà ảm đạm rời đi, nói tới Hoa Hiểu Sương, nàng cả đời tâm địa thiện lương, nội vừa ngoại nhu, ý giả nhân tâm.

Ngay cả đủ loại vai diễn phụ như Tiêu Thiên Tuyệt, Công Dương Vũ nàng cũng nói rất có trật tự.

Mọi người ở đây đều là người trong nghề, Hạ Vũ Đình vừa mở miệng bọn họ đã có thể biết được Hạ Vũ Đình hiểu rõ Côn Luân như thế nào rồi, bởi vì ngay cả họ có một số cảm tình của nhân vật vẫn chưa nắm chắc.

Trương Minh hiếu kỳ hỏi: “Ta muốn biết ngươi đã từng đọc Côn Luân chưa?”

Hạ Vũ Đình bình tĩnh đáp: “Đã từng, hơn nữa còn từng viết nhật ký.”

Chỉ là lúc này bên trong giọng nói bình tĩnh của nàng mang theo một chút run rẩy, nàng có tính toán qua thời gian mỗi người vào bên trong, mà nàng hiện tại cũng đã khẳng định thời gian của chính mình vào trong tuyệt đối là dài nhất.

Cơ hội chắc chắn luôn giành cho người có tâm, nếu nàng không có tỉ mỉ chuẩn bị thì tuyệt đối sẽ không đổi lấy được cơ hội lần này, Trương Minh nếu như đã hỏi ra mấy vấn đề này thì chứng tỏ nàng có hy vọng rất lớn!

Trương Minh nghe nói nàng có viết nhật ký thì có chút tò mò: “Mang theo nhật ký không, có thể cho chúng ta xem được không?”

“Ngài chờ một lát.” Hạ Vũ Đình lấy từ trong túi xách bên cạnh ra một cuốn ghi chú tinh xảo đưa cho Trương Minh, Trương Minh sau khi mở ra thì nhìn thấy chữ viết cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa nội dung bên trong đều là những lý giải của nàng về Côn Luân.

Trương Minh cười cười đưa cuốn ghi chú đưa cho lão Chu, rồi quay sang nói với Hạ Vũ Đình: “Ngươi thực sự là người thông minh!”

Cái thông minh này kỳ thật không phải nói rằng Hạ Vũ Đình đã hiểu thấu triệt Côn Luân, mà là đang nói Hạ Vũ Đình đã chuẩn bị hết thảy cho cuộc tuyển chọn diễn viên này, cơ hội chính là như vậy, chỉ có người thông minh chân chính mới có cơ hội nắm lấy, nắm chặt!

Trên quần áo của Hạ Vũ Đình dính đầy bụi bặm, ngay cả trên mặt cũng như thế, Nhâm Hòa không có nghĩ đến một người luôn tỏa sáng giữa mọi người lại có thể hi sinh nhiều như vậy vì đóng phim, đáy lòng của hắn thực sự có chút bội phục.

Có đôi khi ngươi đang nỗ lực người khác cũng như vậy nên ngươi cảm thấy chính mình không khác gì so với mọi người. Nhưng mà khi ngươi đứng trên sân khấu, ánh đèn sân khấu toàn bộ chiếu tới trên người ngươi nhưng lại không thể lu mờ hào quang của ngươi, lúc này ngươi sẽ minh bạch rằng câu nói một phút trên sân khấu bằng mười năm dưới sân khấu.

Trương Minh cười đối với Nhâm Hòa hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào? Nhân vật gì?”

Ý tứ này chính là Trương Minh dự định cho Hạ Vũ Đình diễn nhân vật nữ chính Liễu Oanh Oanh hoặc là nữ chính thứ hai Hoa Hiểu Sương, suy cho cùng trước đó Trương Minh từng nói qua, hắn mời Nhâm Hòa tới chính là muốn hỏi ý kiến đối phương về ba nhân vật trọng yếu nhất.

Hạ Vũ Đình bắt đầu khẩn trương, nàng không biết vì cái gì Nhâm Hòa sẽ ngồi ở chỗ này, cũng không biết vì cái gì Trương Minh lại hỏi Nhâm Hòa về những việc này, nàng chỉ biết thiếu niên trước mặt mà nàng từng nghĩ là một học sinh trung học bình thường hiện tại lại nắm giữ vận mệnh của nàng trong bộ phim này!

Nữ chính cùng nữ chính thứ hai khác biệt rất lớn, đại đa số thời gian chỉ có một nữ chính mà thôi, mà từ cốt truyện tuy rằng nữ chính thứ hai cùng nam chính sóng vai ở bên nhau nhưng nữ chính thứ nhất Liễu Oanh Oanh mới là vai có diễn suất nặng nhất, nàng cả đời ân oán gút mắc nặng nhất với Lương Tiêu cuối cùng ảm đạm rời đi, tuy rằng nàng không có được kết thúc viên mãn nhưng nàng lại là nhân vật nữ xuất sắc nhất trong toàn bộ Côn Luân!

Nhâm Hòa cười cười: “Hoa Hiểu Sương quá ngốc, Liễu Oanh Oanh quá thông minh, vậy thì Liễu Oanh Oanh đi nói không chừng sẽ là màn biểu diễn đặc sắc.” Nhâm Hòa đối với loại chuyện này cũng tương đối rõ ràng, vẫn là nhân vật Liễu Oanh Oanh càng nổi tiếng hơn một chút, đối phương nếu như làm tới nông nỗi này rồi, hơn nữa còn là bạn bè, chính mình cũng nên thành toàn cho đối phương. Nửa câu sau vừa rồi chính là lời trong lòng của hắn, Hạ Vũ Đình thường ngày phong tình vạn chủng cực kỳ mê người, hơn nữa làm việc cũng sạch sẽ lưu loát, xác thật cực kỳ thích hợp với nhân vật Liễu Oanh Oanh.

Trương Minh sau khi nghe kiến nghị của Nhâm Hòa thì cười nói: “Ngươi cũng không cần trở về chờ tin tức nữa, ngay lập tức trả lời ngươi, nhân vật Liễu Oanh Oanh này sẽ do ngươi diễn. Hiện tại ngươi vẫn là sinh viên à?

“Đúng vậy, là sinh viên năm nhất.” Hạ Vũ Đình trả lời.

“Được, cùng các thầy cô xin nghỉ đi, bọn họ sẽ đồng ý.” Tâm tình của Trương Minh lúc này không tồi: “Giúp ta chào hỏi một tiếng nhé.”

Hạ Vũ Đình lúc này mới vỗ vỗ mồ hôi trên người cúi người nói: “Cảm ơn mọi người.”

Đây chính là lần đầu tiên nàng nhận được nhân vật nữ chính, thật sự không có cách nào kìm nén kích động, Hạ Vũ Đình chịu khổ hơn một năm, nếu không muốn nhân vật nữ chính kia thì nàng chịu khổ có nghĩa lý gì chứ?

Tóm lại khoảng cách thành công chỉ còn một bước xa mà thôi, không chỉ là nữ chính, hơn nữa còn là nữ chính của Trương Minh, còn có khả năng chiếu vào 8 giờ tối trên CCTV!

Nàng liếc nhìn Nhâm Hòa thật sâu, tựa hồ muốn nhìn kỹ lại đối phương một lần nữa vậy, mà Nhâm Hòa lại như không quen biết nàng vậy, thực tế người khác cũng không biết hắn quen biết Hạ Vũ Đình.

Chờ sau khi Hạ Vũ Đình rời đi lại tiếp tục tiến vào mấy trăm người nữa, bất quá không còn gặp được người nào làm cho ánh mắt mọi người tỏa sáng nữa, thẳng tới khi 7 giờ tối bỗng nhiên có một cô gái bước vào.

Tựa hồ cũng mới trên dưới 16 tuổi vậy, dáng người uyển chuyển diện mạo trắng nõn làm cho ánh mắt tất cả mọi người cảm thấy rất mới mẻ. Tựa hồ nơi này có vài cô gái không thích trang điểm vậy, hoặc là nói chỉ trang điểm nhẹ mà thôi.

Đối phương đứng ở nơi đó giống như là một đóa hoa phù dung vừa chớm nở vậy.

Không đúng, là một đóa hoa chỉ vừa mới nhô khỏi mặt nước mà thôi, có chút ủy khuất thẹn thùng……

Nhâm Hòa cảm thấy có chút ý tứ, cô gái này bình bình tĩnh tĩnh nhưng lại có chút hơi ủy khuất vậy….

Lúc này Trương Minh hướng Nhâm Hòa liếc mắt. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau thì cùng nghĩ tới: Nữ chính thứ hai Hoa Hiểu Sương!

Nhân vật Hoa Hiểu Sương còn không phải như vậy sao, tính tình thiện lương, mỗi ngày ủy khuất chịu sự khi dễ của Liễu Như Oanh……..

Lúc này Trương Minh bỗng nhiên nhìn về phía nàng nói: “Khóc.”

Đối phương lúc này mới ý thức được đây chính là lúc khảo nghiệm kỹ thuật diễn của nàng, nhanh chóng ấp ủ cảm xúc. Nhưng mà hết thảy đều thực sự tự nhiên, nàng vừa biểu hiện chính là bộ dáng sắp khóc, chỉ có điều……. Chính là không có nước mắt…….

Cái này chắc là do nguyên nhân khẩn trương nên không có cảm xúc vậy, mọi người đều lo lắng suông, cảm giác giây tiếp theo sẽ khóc nhưng kết quả lại không khóc được……

Nhâm Hòa cảm thấy chính mình là một thành viên của khăn quàng đỏ, lúc này cần thiết vì đối phương trợ giúp, chính vì vậy hắn thuận tay ném ra nước thuốc rơi lệ, ngay lập tức cô gái đối diện bỗng nhiên oa một tiếng liền khóc, nước mắt tuôn ra ào ào làm cho Trương Minh cùng Chu Vô Mộng ngây ngẩn cả người!

Bọn họ cảm thấy trước khi gặp cô gái này, bọn họ đều không biết cái gì gọi là lệ rơi đầy mặt….