TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 169: Thiếu niên thần bí

Người phụ trách lựa chọn nhân vật gồm 5 người, lão Chu một cái, đạo diễn Trương một cái, Nhâm Hòa tính một cái, ngoài ra còn có một phó đạo diễn cùng với một biên kịch.

Kỳ thật biên kịch của đoàn làm phim này cực kỳ nhẹ nhàng, thông thường các đoàn làm phim khác, biên kịch viên còn phải cần phụ trách sửa lại những nội dung không thể chiếu trên phim truyền hình, hoặc là thêm một chút cốt truyện cho càng ý tứ, càng kịch tính, nhưng mà khi tới Côn Luân, Trương Minh đã quyết định giữ lại cốt truyện nguyên bản, cho nên biên kịch viên chỉ cần đưa nội dung của Côn Luân đổi thành kịch bản là được.

Nguyên nhân chính là như thế, lần quay này của đoàn đội Trương Minh, biên tập viên còn nói giỡn đây chính là lần làm việc nhẹ nhàng nhất từ trước tới nay, Trương Minh cũng nói rằng lần này xem như là cho hắn nghỉ ngơi.

Nhâm Hòa bắt đầu dự định ngồi phía rìa thôi, những người khác cũng không có để ý, nhưng mà lúc hắn chuẩn bị ngồi xuống thì bị Trương Minh gọi lại: “Đến đến đến, hôm nay hai nhân vật chính Lương Tiêu cùng Liễu Oanh Oanh đều phải cần kiến nghị của ngươi, tới đây ngồi cạnh ta đi.”

Lúc nói chuyện vừa rồi, Trương Minh cùng Nhâm Hòa có rất nhiều ý kiến tương đồng, cứ như vậy Trương Minh đã hoàn toàn yên tâm để Nhâm Hòa tham dự.

Trong quá trình đó mục đích chân chính của Trương Minh là muốn nhìn xem trình độ của Nhâm Hòa rốt cuộc như thế nào, vạn nhất sau khi hắn đi vào mà lại làm bừa thì sao mà được, đây chính là công việc chứ không phải trò đùa.

Nhâm Hòa nghe vậy nhưng cũng không cảm thấy gì cả, ngồi ở giữa thì ngồi ở giữa, nhưng mà những người khác thì lại có chút kinh dị, đối với thân phận của Nhâm Hòa thì lại càng thêm hiếu kỳ.

Vừa rồi đạo diễn Trương nói cái gì? Nhân vật chính đều phải nghe kiến nghị của thiếu niên này? Không có nghe lầm chứ?

Ấn tượng về Nhâm Hòa trong lòng mọi người lại trở nên càng thêm thần bí, thời gian tuyển diễn viên cũng rất là dài bởi vì số lượng người tham gia quá nhiều, hơn nữa Trương Minh lại là một người cẩn thận, luôn chờ mong càng có lựa chọn vừa lòng hơn, cho nên khi tới buổi trưa đoàn làm phim trực tiếp ăn cơm hộp tại chỗ. Bởi vì Nhâm Hòa mang đến cảm giác thần bí cho mọi người nên khi phát cơm hộp buổi trưa, người phát cơm còn đặc biệt lấy một phần cơm hộp trong rương ra đưa cho hắn, khi Nhâm Hòa mở ra xem xét thì có chút dở khóc dở cười, hóa ra là suất cơm này nhiều hơn một quả trứng chiên……..

Bắt đầu tuyển diễn viên, người đi vào dựa theo số thứ tự, số thứ tự này không có đại biểu thân phận của đối phương, chỉ đại biểu trình tự báo danh trước sau mà thôi, cho nên sau khi mấy chục người liên tiếp đi vào thì Trương Minh đã tức giận trông thấy.

Bởi vì không có một ai có thể để vào mắt!

Lúc này có một thanh niên đầu trọc bước từ ngoài đi vào, đi tới phía trước mặt đám người Nhâm Hòa, nhưng khi hắn chuẩn bị tự giới thiệu thì bỗng ngây ngẩn cả người!

Mẹ nó, đây không phải là thiếu niên mình gặp bên ngoài vào buổi sáng hay sao, thế nào lại ngồi ở đây rồi>

Mẹ nó hiểu lầm này có chút lớn rồi, hóa ra đối phương lại là giám khảo!

Chỉ là…… Tuổi trẻ như vậy mà lại có thể trở thành giám khảo hay sao?

Nhâm Hòa bình tĩnh ngồi ở chỗ kia như là không quen biết hắn, bất quá Nhâm Hòa cũng biết đối phương muốn ứng tuyển vào nhân vật tiểu hòa thượng, nhưng thật sự hình tượng này của đối phương thoạt nhìn….. Càng giống một cái lưu manh đầu trọc, hoàn toàn không có quan hệ gì tới hòa thượng cả……

Nhưng mà thanh niên đầu trọc này khá là cơ linh, Trương Minh thế mà không tức giận như vừa rồi nữa mà cho hắn một cái đề mục bảo hắn biểu diễn trong nửa phút.

Sau khi thanh niên đầu trọc này diễn xong thì nhìn về phía đạo diễn Trương với vẻ mặt chò mong, Trương Minh lúc này đang cau mày suy nghĩ xem có nhân vật nào phù hợp với hắn không, bởi vì thanh niên đầu trọc vừa rồi biểu diễn không tồi.

Ít nhất nhìn ra được là rất dụng tâm, cũng tương đối tự nhiên.

Cuối cùng Trương Minh thay đổi ý định cho đối phương diễn một vai ác, cũng coi như là lá xanh đi.

Nguyên bản hắn muốn diễn nam phụ kết quả lại trở thành nhân vật phản diện phụ, không thể không nói sự thật rất khác so với mong muốn của thanh niên đầu trọc này, cuộc sống chính là như vậy.

Cuộc tuyển chọn kéo dài tới buổi chiều, lúc này mọi người đều đã có chút mệt mỏi, người xinh đẹp cũng gặp qua, xấu xí cũng đã gặp qua, người kỳ quái cũng từng gặp được.

Trâu bò nhất chính là một thanh niên vừa vào cửa đã nói rằng hắn là con trai của cục trưởng, muốn làm nhân vật nam chính, kết quả lập tức bị Trương Minh bảo người đuổi ra ngoài…….

Tới chiều muộn, có một tuyển thủ đi vào từ cửa, vừa đi vào đã mang theo một mùi hương tươi mát làm cho tinh thần của mọi người thoải mái hơn.

Lần này đến lượt Nhâm Hòa ngây ngẩn cả người, là Hạ Vũ Đình, đối phương duyên dáng yêu kiều đi từ bên ngoài vào dừng lại trước mặt mọi người khom lưng, bộ dáng hoàn mỹ cùng với đường cong mê người làm cho tất cả hai mắt tỏa sáng.

Buổi tuyển chọn hôm nay, không phải là không có người xinh đẹp hơn nàng, nhưng mà lại không có ai mang tới cảm giác hai mắt sáng ngời như là Hạ Vũ Đình.

Nói thật trừ Nhâm Hòa và Chu Vô Mộng ra thì những người còn lại đều là mỗi ngày gặp qua, giới giải trí không thiếu cái gì nhất? Tất nhiên là tuấn nam mỹ nữ rồi.

Nhưng mà sau khi Hạ Vũ Đình khom người chào xong cũng ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhâm Hòa đang ngồi ở trước mặt, cảm giác này quá là ngoài ý muốn!

Buổi sáng nàng có nhìn thấy bóng dáng ủa Nhâm Hòa còn suy nghĩ rằng đối phương không có khả năng có mặt ở đây, kết quả buổi chiều đã gặp được rồi.

Đối phương xác thật không tham gia tuyển diễn viên mà là tham gia làm giám khảo……

Những người khác còn không có cảm giác gì, thanh niên đầu trọc chẳng qua cũng chỉ cảm thấy Nhâm Hòa quá mức trẻ tuổi mà thôi, nhưng mà Hạ Vũ Đình thì không đồng dạng, nàng từng nhận biết Nhâm Hòa, đối phương chính là một học sinh trung học bình thường không có chỗ gì hơn người mà thôi.

Nhưng vấn đề là đối phương vì cái gì mà lại xuất hiện ở chỗ này chứ?

Cũng may tố chất tâm lý của Hạ Vũ Đình cũng không tệ, nàng biết hiện ại không phải lúc ngây người nên nàng cố gắng nén lại sự kinh dị, bắt đầu thoải mái tự giới thiệu bản thân.

Tiếng phổ thông cực kỳ tiêu chuẩn, hình tượng khí chất cũng rất ổn, cái này đã có tư cách tiếp tục đi xuống rồi.

Trương Minh đánh giá Hạ Vũ Đình trước mặt thì cảm thấy hứng thú, hắn đột nhiên nói: “Làm phiền ngươi có thể biểu diễn một chút tư thái bơi lội ở bể bơi được không, yêu cầu phải chân thật.”

Nhâm Hòa rõ ràng cảm giác được biên kịch viên bên người hắn cùng với phó đạo diễn hơi thay đổi sắc mặt một chút, hắn có lẽ không quá rõ ràng nhưng phó đạo diễn theo Trương Minh nhiều lâu như vậy rồi nên hiểu rằng: Hạ Vũ Đình ăn mặc tự nhiên hào phóng, nếu như muốn biểu hiện tư thái bơi lội thì ít nhất phải nằm trên mặt đất, lúc đó tất nhiên cả người sẽ dính bụi bẩn rồi, như vậy liệu có mấy cô gái có thể tiếp thu chứ? Nhưng Trương Minh yêu cầu đối phương biểu diễn bơi lội không phải chỉ là như vậy, hắn còn có ý nghĩa khác chăng?

Tuy rằng không biết cô gái này có thể làm được yêu cầu của Trương Minh hay không nhưng biên kịch viên cùng với phó đạo diễn trong lòng minh bạch rằng Trương Minh đây là đã động tâm, đối phương rất có khả năng sẽ trở thành nữ chính.

Chỉ thấy lúc này sau khi nghe xong thì không chút do dự quỳ rạp trên mặt đất, tay chân bắt đầu làm động tác bơi ếch, ước chừng sau mười mất giây mới làm ra một động tác kết thúc.

Chờ khi nàng dứng dậy, áo thun màu trắng đã dính đầy tro bụi rồi, bao gồm cả tóc của nàng.

Nhâm Hòa minh bạch rằng Trương Minh đây là không chỉ muốn xem kỹ thuật diễn của đối phương mà là nhìn tinh thần chuyên nghiệp của đối phương nữa. Diễn võ hiệp chính là rất khổ, có chút diễn viên các phương diện khác đều rất tốt nhưng mà lại không thể chịu khổ.

Ở trong đoàn làm phim đây cũng không phải là chuyện hiếm thấy gì.

Trương Minh liếc mắt nhìn lão Chu một chút, lão Chu gật gật đầu, lúc này hắn quay sang nhìn về phía Nhâm Hòa nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”

“Ta cảm thấy khá tốt.” Nhâm Hòa nhỏ giọng cười nói, trước không nói đối phương xác thật diễn không tồi, thân là bạn bè hắn cũng nên giúp đỡ một chút, Nhâm Hòa không có thanh cao gì cả, cũng không có nói gì mà đối phương hết mình vì nghệ thuật, hắn hoàn toàn không có làm ra vẻ.

Về chuyện Trương Minh trưng cầu ý kiến của Nhâm Hòa, đám người phó đạo diễn cùng biên kịch viên đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà một màn này rơi vào trong mắt Hạ Vũ Đình thì quả thực không thể tưởng tượng được, nhưng nàng cũng không thể nói cái gì được.

Trương Minh nói: “Làm phiền ngươi nói cách nhìn của bản thân về các nhân vật trọng yếu trong Côn Luân.”

Lời này vừa nói ra phó đạo diễn cùng với biên kịch viên đã bỏ xuống cục đá trong lòng: Cô gái này chắc chắn sẽ là một trong các nhân vật chính.