TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 168: Người được chọn vai chính, Nhâm Hòa

Trương Minh thực sự rất thích Côn Luân, thậm chí sau khi hắn xem xong Côn Luân cảm giác được các tác phẩm võ hiệp trước đó đều không thể để vào mắt được.

Cho nên hắn đặc biệt muốn gặp mặt tác giả, ở trong ấn tượng của hắn đối phương đại khái sẽ rất có khí chất văn học, có lẽ còn mang theo đôi mắt đen láy, hào hoa phong nhã………

Nhưng mà sau khi nhìn thấy Nhâm Hòa thì phản ứng đầu tiên chính là đối phương hoàn toàn không có một chút quan hệ gì tới khí chất văn học, ngược lại là rất tinh thần, đặc biệt tinh thần!

Đúng vậy đại đa số người khi nhìn thấy Nhâm Hòa lần đầu tiên sẽ cảm thấy khí huyết phương cương của đối phương như là có thể phóng ra ngoài vậy, giống như một bếp lò đang thiêu đốt, cảm nhiễm những người xung quanh.

Không phải là vừa liếc mắt đã cảm thấy là người tốt, cũng không phải vừa liếc mắt là cảm thấy người xấu, mà là cảm giác siêu việt cách đánh giá thông thường: Đó chính là cực kỳ tinh thần, hơn nữa chỉ liếc mắt qua đã có thể cảm giác được khí chất không tên nào đó.

Đây chính là sức mạnh của tố chất thân thể cùng với thuộc tính mị lực mang lại.

Không dừng lại ở đó, thứ làm cho Trương Minh cảm thấy kinh ngạc đó là đối phương thế mà chỉ là một học sinh trung học? Sao có thể chứ?

Chắc chắn Chu Vô Mộng sẽ không lừa hắn, bởi vì Trương Minh quá hiểu Chu Vô Mộng rồi, miệng vàng lời ngọc, cho nên nói cách khác thiếu niên đang đứng đối diện hắn thực sự là tác giả của Côn Luân!

“Quá thần kỳ, thực sự đó lão Chu, khó trách ngươi để giành kinh hỉ lớn như vậy cho ta.” Trương Minh vây quanh Nhâm Hòa đi hai vòng rồi cảm khái nói: “Thật sự khó có thể tưởng tượng được cuốn tiểu thuyết võ hiệp đỉnh cao như Côn Luân lại do một thiếu niên viết ra!”

Ở trong mắt Trương Minh, Nhâm Hòa giống như biến thành quốc bảo vậy, ánh mắt này làm cho Nhâm Hòa cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, hắn cười gượng nói: “Ngài quá cất nhắc ta rồi, nhưng mà có phải chúng ta nên làm chuyện chính trước phải không? Ngài nhìn ta như vậy làm ta có chút hoảng….”

“Ha ha ha, tới tới tới, ngồi xuống đây nào.” Trương Minh lôi kéo Nhâm Hòa trở về vị trí: “Gọi ngươi tới đây là quyết định chung của ta cùng lão Chu, con người của ta có một cái tật xấu, khi tuyển diễn viên nhất định phải nghe ý kiến của tác giả, sau đó dung hợp cách nhìn nhân vật của hai bên lại, như vậy mới có thể đạt hiệu quả nhất được, ngươi không ngại bọn ta làm mất thời gian của ngươi chứ?”

“Không ngại.” Nhâm Hòa cười đáp lại, hắn rất thích tham dự chuyện này, bởi vì Côn Luân chính là tiểu thuyết võ hiệp mà hắn thích nhất ở kiếp trước, chỉ là hắn vẫn không có cơ hội nhìn Côn Luân được chuyển thể thành phim điện ảnh, cái này cũng coi như là một điều tiếc nuối. Mà cái tiếc nuối này thế mà lại được đền bù ở thế giới này, không thể phủ nhận đây cũng là một loại may mắn.

Ở kiếp trước bởi vì sức ảnh hưởng của Kim Dung quá lớn nên Côn Luân cũng không đặc biệt lóa mắt, nhưng mà ở hiện tại, nó chính là viên minh châu lóa mắt nhất, hưởng thụ đãi ngộ tương tự như Thiên Long Bát Bộ và Thần Điêu Đại Hiệp ở kiếp trước!

Ba quyển của Sơn Hải Kinh giống như là Thiên Long Bát Bộ vậy, ở kiếp trước nhà nhà đều biết!

Trương Minh cũng là hạng người dứt khoát lưu loát, trực tiếp giao lưu cách nhìn về nhân vật chính với Nhâm Hòa trước khi tuyển diễn viên, cái thứ nhất muốn tập trung thảo luận tất nhiên là nhân vật chính Lương Tiêu rồi!

Nhưng mà trong lúc Trương Minh nhìn Nhâm Hòa hồi ức lại cách nhìn của chính mình đối với Lương Tiêu thì đôi mắt Trương Minh nhìn về phía Nhâm Hòa càng lúc càng sáng, nhân vật Lương Tiêu này thực sự rất phức tạp và mâu thuẫn, hắn vừa chính vừa tà lại khoái ý ân cừu, cả đời người này tràn ngập mâu thuẫn, hành động theo cảm tính, nhưng mà một nhân vật mâu thuẫn như vậy mới đem lại cho người ta cảm giác chân thật.

Mà điều quan trong nhất chính là, sợi khí phách hăng hái của Lương Tiêu được miêu tả trong sách lại là thứ mà Trương Minh không thấy được ở nhiều người trẻ tuổi hiện nay.

Có chút người trẻ tuổi đứng ở nơi đó xác thật sẽ cảm thấy hắn đặc biệt đẹp, nhưng mà đối phương lại cứ thiếu một loại khí chất nào đó, loại khí chất này chính là thứ của riêng mỗi người, không phải muốn là có.

Chỉ là lúc này Trương Minh cảm thấy rằng trên người Nhâm Hòa lúc này lại có!

Nói thật, Nhâm Hòa chính là số ít người có thể cho hắn cảm giác kinh diễm khi lần đầu gặp.

“Lão Chu, ngươi nói…… Nhâm Hòa có phải hay không giống Lương Tiêu?” Trương Minh bỗng nhiên quay đầu về hướng Chu Vô Mộng hỏi.

Chu Vô Mộng bởi vì lời nói của đối phương mà một lần nữa xem kỹ lại Nhâm Hòa, kết quả vừa nhìn hắn lại cảm thấy có chút hợp lý! Trương Minh lại quay sang hỏi Nhâm Hòa: “Ngươi có từng học diễn xuất hay chưa? Có thể ngẫu hứng diễn một đoạn cho chúng ta nhìn xem được không?”

Trương Minh cũng không phải là loại người đặc biệt xúc động, cho nên kể cả khi cảm thấy Nhâm Hòa cực kỳ phù hợp với nhân vật nam chính nhưng vẫn là muốn nhìn xem Nhâm Hòa thực sự có năng lực hay không. Có năng lực biểu diễn thì hoàn toàn không giống, đôi khi người xem sẽ cảm thấy diễn viên thực sự tuấn tú, lời kịch nói cũng rất lưu loát, nhưng vẫn cứ cảm thấy gượng ép, làm cho người xem nhận biết là đang cố diễn ra vẻ.

Giống như là diễn viên căn bản không có nhập vai vào phim, chỉ là đọc lời thoại mà thôi.

Đạo diễn tài ba như Trương Minh sao lại không chú ý tới thứ này cơ chứ, hắn muốn quay chính là một bộ phim võ hiệp đỉnh cao, cũng không phải là quay cho có.

Nhâm Hòa có năng lực biểu diễn hay không? Không có…..

Hắn từ nhỏ tới lớn tuy rằng rất biết diễn kịch khi giao tiếp, nhưng loại diễn kịch này so với đóng phim là hoàn toàn không giống nhau, Nhâm Hòa cười khổ đáp: “Hai vị cũng đừng hỏi ta như vậy, từ trước tới giờ ta chưa từng học qua đóng phim, ta vẫn là nên nói về nhân vật.”

“Đừng nói nữa.” Trương Minh ngược lại hăng hái lên: “Ngươi thử diễn một đoạn cho chúng ta xem đi, làm gì có ai quy định không học qua thì nhất định không có kỹ năng đóng phim chứ, có chút người trời sinh đã có thiên phú làm diễn viên rồi!”

Nhâm Hòa nghe xong lời nói của đối phương thì lần này hắn đã nghiêm túc hơn, giải thích: “Đạo diễn Trương ngài cũng đừng cất nhắc ta làm gì, hơn nữa lúc này ta mới chỉ tốt nghiệp, ta còn muốn học tập thật tốt nữa, ta thực sự chưa từng nghĩ tới đóng phim, không phải không dám làm mà là càng có mục tiêu quan trong hơn cần ta đi hoàn thành, cho nên, thật sự việc này chúng ta chỉ nên nói đùa thôi.”

Lời giải thích này đại khái là: Không phải ta thấy xấu hổ không diễn được mà là chí của ta không ở nơi này.

Nếu Nhâm Hòa đã nói lời khách khí như vậy rồi thì Trương Minh cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng mà hắn vẫn có chút tiếc nuối, bởi vì hắn hồi ức lại cảm giác khi vừa mới gặp Nhâm Hòa, thực sự có chút phù hợp với ý tưởng Lương Tiêu trong đầu hắn.

Chủ yếu là loại khí chất kia thực sự khó có được.

Trên thực tế đây cũng là ý tưởng chân thật của Nhâm Hòa, ngươi bảo hắn làm diễn viên của vở kịch nào đó hắn còn có thể cảm thấy có ý tứ, nhưng mà ngươi muốn hắn đi làm diễn viên thì vẫn là thôi đi…

Ba người bọn họ sau khi nói về các nhân vật thì cũng cảm thấy đến lúc đi tới hội trường tuyển diễn viên rồi, lúc đó những người tham gia sẽ theo thứ tự mà đi vào, dựa vào yêu cầu của giám khảo mà biểu diễn, sau đó đánh giá hình thể, bề ngoài, kỹ thuật diễn xuất rồi mới kết luận có tuyển dụng hay không.

Ngay từ đầu khi Chu Vô Mộng cùng Trương Minh đi vào, đoàn làm phim còn chưa có cảm tưởng gì, nhưng lúc Nhâm Hòa đi theo vào, hơn nữa còn có thần sắc tự nhiên với Chu Vô Mộng và Trương Minh thì mọi người cảm thấy có chút kinh dị, tình huống gì đây, một thiếu niên tại sao lại tham gia loại chuyện này?

Bởi vì Trương Minh cùng Chu Vô Mộng đều không nói qua Nhâm Hòa chính là tác giả chân chính, hơn nữa tuyên bố với bên ngoài là tác giả bận việc nên không thể tới, cho nên mới bắt đầu tuyển diễn viên.

Không thể không nói cái cách đánh lạc hướng này không tồi, ít nhất không có ai liên hệ Nhâm Hòa sẽ là tác giả chân chính của Côn Luân.

Chỉ là một thiếu niên ấy vậy mà được đạo diễn Trương cùng lão Chu cho phép tiến vào tổ giám khảo để mọi người cảm thấy quái quái, đây rốt cuộc là ai vậy?

Đương nhiên, đoàn đội của đạo diễn Trương đều không phải là hạng người lắm mồm lắm miệng, làm tốt chuyện của chính mình là bổn sự, điều không nên hỏi thì hỏi cũng không có ý nghĩa, đây chính là đạo lý của những tên giảo hoạt lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí.