TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 167: Hạ Vũ Đình nghiêm túc

Mặc kệ là tới nơi nào, nhưng kiểu gì cũng sẽ có một vài người ưa thích bắt chuyện với người khác, đây tựa hồ cũng là thiên phú của bọn họ: Cực kỳ thích tìm đề tài chung với người xa lạ.

Thời điểm Nhâm Hòa đang định đi về phía bên trong đột nhiên có một người trẻ tuổi đầu trọc lấy cánh tay chọc chọc vào Nhâm Hòa nói: “Người anh em tới đây muốn tuyển nhân vật gì thế? Nhân vật chính à?”

Nhâm Hòa nghe xong thì sửng sốt đánh giá đối phương và xung quanh, đây là đang cùng mình nói chuyện à?

Chưa kịp chắc chắn đã nghe đối phương nói tiếp: “Ta muốn tới xem có may mắn nhận được vai diễn đặc biệt làm hòa thượng trong phim hay không! Nếu có thì ta phát đạt rồi!”

Hòa thượng? Nhâm Hòa trợn mắt nghĩ, khó trách đầu của đối phương trọc lốc, mà nhìn dáng vẻ thì chỉ mới cạo trọc mà thôi, đây đúng là liều mạng để đạt yêu cầu vai diễn hòa thượng trong Côn Luân mà…..

Nhưng mà Nhâm Hòa cũng sẽ không trực tiếp nói ra: “Ha ha, chúc ngươi may mắn nhé!”

“Ngươi là số mấy?” Đối phương lúc này hỏi.

“Há?”

“Ngươi không đi lấy số ở đoàn làm phim sao?” Người thanh niên đầu trọc hiếu kỳ hỏi: “Vậy ngươi còn không nhanh đi lấy đi, chậm chút nữa nói không chừng phải đợi đến tối. Ta là số 36, lát nữa là có thể đi vào!”

“Ừm… Cảm ơn ngươi nhắc nhở nhé, ta bây giờ đi lấy.” Nhâm Hòa cũng không để ý đối phương nữa mà trực tiếp đi vào trong phòng, khi gặp được nhân viên công tác thì biểu đạt ý đố muốn gặp Chu Vô Mộng, dù sao đã hẹn trước rồi.

Nhâm Hòa cứ như vậy đi vào bên trong không còn ra ngoài, thanh niên đầu trọc vốn đang định chờ hắn đi lấy số, kết quả chờ mãi cũng không gặp Nhâm Hòa đi ra…..

Lúc này trong đám người có một người từng gặp Nhâm Hòa vài lần Hạ Vũ Đình đang yên lặng đứng, không giống như những người bên cạnh vui đùa ầm ĩ, Hạ Vũ Đình dứng ở trong đám người nghiêm túc đối đãi buổi tuyển chọn diễn viên lần này.

Đây xem như là lần thứ tư, Hạ Vũ Đình cảm thấy nếu muốn trổ hết tài năng thì hình thể chỉ là thứ yếu, bởi suy cho cùng cũng không thiếu những người đẹp như nàng. Cho nên muốn đạt được tuyển chọn thì phải hiểu được cốt truyện, hiểu được từng nhân vật trong câu truyện, xem trong nội tâm của vai chính là như thế nào, thậm chí phải đi tìm hiểu cả tác giả cũng như đạo diễn đối đãi nhân vật này như thế nào.

Lại nói tiếp Hạ Vũ Đình mới chỉ là một sinh viên năm nhất 18 tuổi mà thôi, chính nàng đều từng ở trong không ít đoàn làm phim, diễn qua không ít nhân vật nhưng phần lớn chỉ là nhân vật quần chúng. Có chút bạn học khuyên nàng không cần ganh đua nhiều như vậy, cứ an tĩnh học tập chờ đợi sau này đạo diễn trong trường học tuyển thì rất có khả năng sẽ một bước lên trời.

Chỉ là Hạ Vũ Đình cảm thấy cái kia không quá thực tế, nàng tình nguyện từng bước một đi lên, nghiêm túc lĩnh hội quá trình đóng phim rốt cuộc là như thế nào.

Hạ Vũ Đình ở trong đám người vẫn thực sự thấy được, suy cho cùng không chỉ có mình nàng muốn làm diễn viên Côn Luân, không ít người còn cho rằng nàng lâm thời ôm được chân phật.

Hôm nay nàng ăn mặc đơn giản, áo thun màu trắng chữ V bó sát người hiển lộ vòng eo thon gọn, phía dưới còn diện một chiếc váy cotton đa dạng phức tạp nhưng lại thần bí dài tới tận mất cá chân, lộ ra mắt cá chân tinh tế đẹp mắt, đôi giày màu trắng không nhiễm một hạt bụi. Cùng những lần trang điểm lúc trước không quá giống nhau, lần này nàng khá là chăm chú trang điểm.

18 tuổi mà có được dáng người độc đáo phong tình này, kể cả không đề cập tới trình độ hiểu biết về Côn Luân thì nàng đều trông lóa mắt trong đám người.

Bất quá nàng không có ý nghĩ giao tiếp với người khác, trong suy nghĩ của nàng mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, không cần thiết vì khách sáo mà đi lãng phí thời gian một cách vô vị.

Nhưng mà trong ngẫu nhiên khi nàng ngẩng đầu, bõng nhiên thấy được một hình bóng quen thuộc biếng mất ở trong sân, Hạ Vũ Đình hơi sửng sốt một chút nghĩ về tin tức của bóng dáng kia.

Ồ, hình như là bạn học của Đoạn Tiểu Lâu? Sao hắn lại có mặt ở đây chứ? Chẳng lẽ chính mình nhìn lầm?

Ấn tượng của Hạ Vũ Đình với Nhâm Hòa cũng thật là không tồi, suy cho cùng thiếu niên thanh tú lạc quan như Nhâm Hòa hiện tại cũng không nhiều lắm, nàng còn cảm thấy được một sự tự tin không nói rõ từ đối phương, tự tin chính là một loại mị lực.

Bất quá thuộc tính mị lực của Nhâm Hòa cũng mang tới tác dụng thật lớn, ở dưới sự ảnh hưởng của thuộc tính +3 mị lực, chỉ cần hắn không làm chuyện gì quá kì quái, phía con trai có lẽ không ảnh hưởng quá lớn nhưng phía con gái khi nhìn thấy mặt Nhâm Hòa sẽ để lại ấn tượng không tồi.

Chỉ có điều một học sinh trung học vì cái gì lại tới đoàn làm phim cơ chứ? Chẳng lẽ cũng tới tham gia tuyển diễn viên?

Hạ Vũ Đình cô đơn đứng trong đám người cười cười, cũng không có dự định đi tìm tòi sự thực, chỉ nghĩ là chính mình nhìn lầm mà thôi.

…………

Nhâm Hòa đi theo nhân viên công tác vào bên trong, vị nhân viên này vừa rồi báo tên Nhâm Hòa vào bên trong thì bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đấy chính là khách quý do Chu Vô Mộng mời, sau đó dẫn theo đối phương đi vào bên trong.

Bên trong là một khung cảnh khác, toàn bộ sân tuy rằng cũ nát nhưng diện tích khá lớn, xe và thiết bị quay chụp của đoàn làm phim đều đặt ở nơi này, đoàn làm phim có không ít nhân viên công tác đang bận rộn kiểm tra thiết bị, còn có nhiều người đang cầm văn kiện chạy tới chạy lui như đang làm gì đó.

Bộ dáng tổng thể của đoàn làm phim như là đang tức giận vậy, mọi người đều như đang nỗ lực vì một mục tiêu chung.

Nhâm Hòa nghe nói có một đoàn làm phim mới phải trải qua thời gian ma luyện, những đạo diễn có kinh nghiệm sẽ đem một ít cảnh quay không quan trọng đưa lên đầu diễn trước mục đích là để ma hợp toàn bộ đoàn đội, chỉ có điều đoàn làm phim này có vẻ đã thật ăn ý rồi, có vẻ đây chính là đoàn làm phim của Trương Minh đi? Nhâm Hòa vừa nhìn thấy đã nổi lên hứng thú, kiếp trước hắn nào có cơ hội nhìn thấy đoàn làm phim như vậy chứ.

Còn chưa tới gần nhà đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của lão Chu, nhân viên đoàn làm phim đưa Nhâm Hòa tới cửa xong thì liền rời đi, Nhâm Hòa gõ một chút cánh cửa: “Chu lão, là ta!”

Ngay lập tức bên trong truyền ra tiếng cười nói của lão Chu: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi, ta đảm bảo các ngươi sẽ chấn động khi gặp hắn!”

Một âm thanh to lớn vang dội mang theo sự oán trách vang lên: “Miệng của ngươi cũng thực sự đủ cứng, dù hỏi như thế nào cũng nhất quyết không chịu bật mí một chút gì.”

Một tiếng kẽo kẹt vang lên cửa phòng mở ra, người mở cửa chính là lão Chu, hắn vừa nhìn thấy Nhâm Hòa đã lập tức kéo vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Tới tới tới, ta giới thiệu cho ngươi một chút về đạo diễn của chúng ta, Trương Minh!” Vừa nói Chu Vô Mộng hướng về phía một ông lão cười nói: “Ngươi xem, đây chính là tác giả của Côn Luân, Nhâm Hòa, một học sinh trung học!”

Trương Minh thoạt nhìn cũng chỉ là bộ dáng 50 60 tuổi, hắn đánh giá Nhâm Hòa rồi quay đầu nhìn về phía Chu Vô Mộng: “Ngươi nghiêm túc đấy chút, Côn Luân là do một học sinh trung học viết ra?”

Nhâm Hòa nghe thấy vậy thì cười khổ, bởi vì điều này thực sự quá khó tin, trong khi Trương Minh đang đánh giá hắn thì hắn cũng đang đánh giá Trương Minh: Ăn mặc áo thun đơn giản, trong tay còn cầm một chiếc khăn lông trắng thường thường lau trán, không có chút nào là một đại lão tai to mặt lớn trong giới giải trí, ngược lại càng giống một ông lão bình thường hơn.

“Như thế nào? Ta còn có thể lấy chuyện này ra nói giỡn được hay sao? Đây chính là người mà ngươi luôn muốn gặp, tác giả chân chính của Côn Luân, cam kết hàng thật!” Chu Vô Mộng cười nói, tựa hồ hắn sớm đã chờ mong biểu tình của Trương Minh khi lần đầu gặp Nhâm Hòa vậy, vì thế trước đây hắn đặc biệt trưng cầu qua ý kiến của Nhâm Hòa, rằng có thể đem thân phận nói cho Trương Minh hay không, Nhâm Hòa trực tiếp đáp ứng, chính mình lại không phải không thể gặp người.

Đối phương cùng với cha mẹ hắn hoàn toàn không quen biết nên hắn hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị bại lộ.