Nhâm Hòa một bên nói chuyện phiếm với Dương Tịch một bên lên mạng tìm kiếm phương pháp xử lý hộ khẩu ở Kinh Đô trong thế giới song song này, có rất nhiều sự tương đồng với kiếp trước nhưng cũng tồn tại bất đồng. Hắn tổng kết một chút: Học sinh ở Lạc thành muốn đi học tại Kinh Đô có khó không? Rất khó.
Nhưng kỳ thật nếu muốn làm thì chỉ cần giấy chuyển trường có dấu xác nhận của trường học, hộ khẩu có thể làm học sinh trao đổi được, chỉ có điều chi phí tương đối cao mà thôi
Nhưng điểm mấu chốt là chỗ mà Dương Tịch muốn học chính là trường Tứ Trung ở Kinh Đô, dựa vào truyền thống của trường này chính là: Không nhận học sinh chuyển trường, chỉ nhận học sinh có hộ khẩu bản địa Kinh Đô mà thôi!
Lúc này thì nhức hết cả trứng, cho nên Nhâm Hòa nếu muốn học ở Tứu Trung thì trước tiên phải có hộ khẩu ở Bắc Kinh, cái này thực sự là một điều nan giải, cho dù có tiền nhưng nếu muốn làm hộ khẩu ở Kinh Đô cũng là cực kỳ khó.
Hạn chế ở Kinh Đô không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng người bình thường nếu muốn làm hộ khẩu trên cơ bản chỉ có ba cách là có thể làm:
Đầu tiên là sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp tới các bộ và ủy ban trung ương của quốc gia. Đơn vị này quản lý trực tiếp về dân cư, không phải chịu hạn chế chỉ tiêu vào Kinh Đô. Chỉ là Nhâm Hòa hiện tại mới là học sinh cấp ba, sau khi tốt nghiệp thì ai cần?
"Thứ hai, hãy làm cho bản thân trở thành đối tượng được liệt kê riêng để ở lại Bắc Kinh. Hiện nay, các đối tượng được liệt kê riêng để ở lại Bắc Kinh chủ yếu bao gồm 13 chuyên ngành thiếu hụt trong danh mục chuyên ngành cấp bách do Bắc Kinh thu hút sinh viên tốt nghiệp đại học không phải nguồn gốc từ Bắc Kinh. Điều này giống như điều kiện đầu tiên, Nhâm Hòa hiện giờ thậm chí chưa có chuyên ngành, huống chi là nằm trong số 13 chuyên ngành còn thiếu đó.
Cuối cùng, đó là việc gia nhập vào các doanh nghiệp nhà nước, nơi mà chỉ tiêu 'nhập cư Bắc Kinh' tương đối dễ dàng hơn!
Mỗi phương pháp đều khá khó khăn đối với Nhâm Hòa hiện tại, tất nhiên đây chỉ là những phương pháp thông thường, còn có những cách không thông thường như đầu tư, nhưng việc đầu tư cũng cần xem xét đến tiêu chuẩn nộp thuế. Dù hắn có đặt công ty trò chơi Thanh Hòa tại Bắc Kinh, vậy mất bao lâu mới có thể nộp đủ thuế để xin hộ khẩu Bắc Kinh chứ? Cần biết rằng, ở giai đoạn đầu công ty Thanh Hòa sẽ không kiếm ra tiền.
Cũng có thể tìm cách trên thị trường chợ đen, nhưng cách này rất dễ bị lừa, cũng là một vấn đề lớn.
Dù đã định cư, làm thế nào để vào trường cao cấp Tứ Trung ở Bắc Kinh cơ chứ? Đây lại là một vấn đề nữa..."
Cho nên Nhâm Hòa cũng có chút đau đầu, nhưng hắn có lý do cần phải đến.
Bằng không Tô Như Khanh cũng không nghĩ ra biện pháp như vậy để hoàn toàn cấm đoán tình cảm của Nhâm Hòa với Dương Tịch, đối với Tô Như Khanh, việc con gái mình bắt đầu yêu sớm từ khi còn học trung học cơ sở là điều không thể chấp nhận.
Cho nên tối hôm qua, mặc kệ Dương Ân có kiên quyết phản đối như thế nào, nàng đều kiên trì để cho Dương Tịch quay trở lại Kinh Đô học tập, hai người có tính cách mạnh mẽ đã cãi nhau suốt đêm, cuối cùng Dương Ân đã nhượng bộ, kỳ thật ý tưởng của Tô Như Khanh hắn cũng minh bạch, chính bản thân hắn cũng không nghĩ rằng sẽ để Dương Tịch yêu đương sớm như vậy.
Có bao nhiêu bậc cha mẹ lại muốn con gái mình bắt đầu hẹn hò từ khi còn học trung học cơ sở? Có lẽ trên thế giới này cũng không có nhiều bậc cha mẹ như vậy.
Nhâm Hòa thậm chí có thể nghe ra được sự chờ mong trong giọng nói của Dương Tịch, cho nên hắn cảm thấy cần phải thử một lần! Một người xuyên không qua mà lại bị việc cấp sổ hộ khẩu làm khó, cái này nếu truyền đi những người trong giới xuyên không chẳng phải sẽ bị cười chết hay sao?
Hơn nữa tuy rằng không thể đối mặt chính diện với Tô Như Khanh, nhưng điều này lại càng kích thích tính cách hiếu thắng của Nhâm Hòa: Ngươi cảm thấy làm như vậy là có thể chia sẽ đôi ta sao, vậy ta sẽ mang cho ngươi một kinh hỉ lớn……
Nhâm Hòa không có nói với Dương Tịch biện pháp của mình nhưng hắn an ủi: “Ngươi yên tâm đi, ta nói có thể chuyển đến Tứ Trung thì nhất định sẽ làm được!”
Không biết vì cái gì khi Dương Tịch nghe được câu nói “nhất định sẽ làm được” của Nhâm Hòa thì nàng lại an tâm buông điện thoại xuống.
Sau khi ngắt máy Nhâm Hòa cũng không có đi suy nghĩ biện pháp khác, nguyên bản khoảng 10 ngày mới có thể hoàn thành công việc, Nhâm Hòa đã bỏ ăn bỏ uống nhanh chóng viết “Truy phong tranh”ra.
Ăn cơm trực tiếp mua ở trong quán rượu, nước cũng là mua ở khách sạn, sau khi ba ngày đã hoàn thành xong “Truy phong tranh”, cho dù với tố chất thân thể của Nhâm Hòa, tố chất tinh thần vượt qua người thương cũng có chút hoảng hốt…..
Cùng lúc đó Hệ Thống Thiên Phạt cũng đã tuyên bố nhiệm vụ: “Nhiệm vụ: Tay không leo lên tổng bộ của tòa CCTV, thời hạn một tuần, nếu không hoàn thành thì phạt ký chủ nhảy múa trên Thiên An Môn.”
Mẹ nó, ở trên Thiên An Môn khiêu vũ? Cái này chẳng khác nào sẽ bị mọi người vây đánh! Đây chính là dùng mạng để nhảy múa trong truyền thuyết mà! Nhiệm vụ này chỉ cho phép thành công không được thất bại!
Chỉ là tổng bộ CCTV là ở chỗ nào? Nhâm Hòa sau khi tìm kiếm một chút thì cả người ngây ngẩn: Mẹ nó đây chẳng phải là công trình nổi danh “Quần lót” sao! Kiến trúc này cũng không có đáy và đỉnh truyền thống, cũng không nhọn hướng lên trời, mà là hai tòa tháp nghiêng được dùng làm cột trụ, ở độ cao khoảng 180 mét nổi ra ngoài vài chục mét để 'nối trời', tạo thành một vòng lớn liên tục.
Không ngờ nhiệm vụ lần này lại là leo lên địa điểm này, nghĩ lại tòa nhà này bên ngoài toàn là kết cấu khung thép nhẹ, nếu thực sự leo lên có lẽ không quá khó, chỉ là hơi nguy hiểm một chút.
Nghĩ tới đây Nhâm Hòa mới nhẹ nhàng thở ra, mẹ nó cái này suy cho cùng vẫn tốt hơn nhảy múa ở trên Thiên An Môn, Hệ Thống Thiên Phạt thật sự không thể tin được, đi đến nơi nào là tuyên bố nhiệm vụ ở nơi đó.
Hành trình tới Kinh Đô lần này cũng coi như là trắc trở, nguyên bản chỉ tính giúp Dương Tịch ra mắt mà thôi, kết quả một mạch đã đáp ứng lão Chu viết ra “Truy phong tranh”, còn phải đi tham dự tuyển chọn diễn viên Côn Luân, sau đó đáp ứng Lưu Nhị Bảo viết ba bài hát, hiện tại còn phải nghĩ biện pháp tới học ở Tứ Trung. Nhâm Hòa không có bất cứ như cầu gì ở Kinh Đô, hắn không cần làm con cái hưởng thụ chính sách đại học ở chỗ này, cũng không cần giãy giụa sinh tồn, cho nên đối với hắn mà nói Kinh Đô chính là nơi hắn dùng để khắc phục chướng ngoại vật của mẹ vợ trên con đường tái hợp với Dương Tịch.
Tất cả mọi chuyện đều có đôi có cặp, mặc dù thần kinh thô to như Nhâm Hòa cũng có chút mệt mỏi, hiện tại hắn chỉ muốn hoàn thành từng việc để trở lại Lạc thành, đưa trò chơi của Thanh Hòa ra mắt.
Sau đó một lần nữa trở lại Kinh Đô, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống khi còn là học sinh, rồi nghiêm túc chơi thể thao cực hạn.
Hãy nhanh chóng kết thúc mọi việc, bắt đầu từ việc đầu tiên!
Sở dĩ Nhâm Hòa muốn nhanh chóng viết ra “Truy phong tranh” là để chờ mong tin tức làm sổ hộ khẩu trên người Chu Vô Mộng!
Phải biết rằng Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô chính là một công ty dưới sự sở hữu của nhà nước, mà mỗi năm nó sẽ đều có chỉ tiêu vào Kinh Đô! Đây chính là biện pháp đáng tin cậy duy nhất mà Nhâm Hòa có thể nghĩ ra, sau khi tiến vào tập đoàn thì sẽ tùy tiện làm một chức vụ gì đó, sau đó lấy “Truy phong tranh” đổi lấy mục tiêu cho mình, kể cả khi một quyển “Truy phong tranh” không đủ thì trong đầu hắn vẫn còn nhiều thứ khác nữa.
Chu Vô Mộng chính là chủ tịch tập đoàn, có cho chỉ tiêu hay không là do hắn quyết định, cho nên Nhâm Hòa muốn làm một giao dịch với hắn. Chỉ sợ chính bản thân Tô Như Khanh cũng không tưởng tượng được một người trẻ tuổi mà chính mình coi khinh lại quen biết với Chu Vô Mộng, hơn nữa lại còn có tư cách giao dịch với Chu Vô Mộng!
Thực tế, nói rằng Nhâm Hòa có thể giao dịch với Chu Vô Mộng là đánh giá cao hắn, chẳng qua Chu Vô Mộng quý tài, hơn nữa cảm thấy Nhâm Hòa xác thật không tồi, hơn nữa còn có “Truy phong tranh” để làm từ thiện nữa!
Bằng không muốn lấy cái gì đó để bức hiếp Chu Vô Mộng chính là người si nói mộng, người ta chính là ngôi sao sáng trong giới văn học! Hơn nữa Nhâm Hòa muốn lấy được chứng minh Tứ Trung, cũng phải dựa vào Chu Vô Mộng.
Tô Như Khanh nhất định sẽ không nghĩ được Nhâm Hòa đang chuẩn bị cho nàng một kinh hỉ lớn!
Nhâm Hòa lấy điện thoại gọi tới Chu Vô Mộng, giọng điệu có chút mệt mỏi: “Lão Chu, ta đã viết xong ‘Truy phong tranh’ rồi, chỉ có điều ta mong muốn lấy được một chỉ tiêu hộ khẩu từ ngươi, còn có thư mời nhập học của Tứ Trung nữa!”