TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 160: Lưu manh công nghệ cao

Trong lòng Dụ Thư Hùng có lửa giận, hắn không chịu được khi hai cái học sinh trung học mà lại có thể gây ra nhiều sóng gió như vậy, cho nên mới đưa ra bình luận có tính chuyên nghiệp như vậy.

Ngày xưa, Dụ Thư Hùng nếu muốn chèn ép khí thế của một ca sĩ nào đó thỉ chỉ cần mở miệng nói mấy câu là được, đây chính là do thế giới này thiếu thốn tác phẩm văn hóa, người người mù quáng truy sùng những thứ trình độ cao.

Thật giống như ở trong một đám ăn xin bỗng nhiên một tên trong đó có kỹ xảo, mỗi ngày đều có thể xin nhiều hơn người còn lại hai cái bánh bao, thì đám ăn mày khác sẽ tôn sùng hắn, hơn nữa sẽ lãnh giáo kỹ xảo của hắn.

Ừm, đây chính là sự đánh giá của Nhâm Hòa.

Trong mắt Nhâm Hòa mà nói, sau khi hắn trải qua sự phồn vinh của văn hóa giải trí kiếp trước, hắn cảm thấy nhóm người này buồn cười như lũ ăn xin kia vậy.

Nếu có thể đổi ký ức giải trí này thành tiền bạc mà nói, ông đây chẳng lẽ trở thành người giàu nhất cả nước?

Chẳng qua Hệ Thống Thiên Phạt áp chế hắn làm hắn không thể tùy tiện làm……

Dụ Thư Hùng nhìn thấy tên “Ta là fan não tàn của Dương Tịch” dẫn dắt tiết tấu trên mạng thì tức giận, cầm lấy điện thoại viết ra vài câu: “Này lão Hồ, ngươi có nhìn thấy bài viết của ta không? Ha hả, ta cũng chỉ tùy tiện chỉ điểm vãn bối một chút mà thôi, không nghĩ tới người ta lại không cảm kích! Ngươi cũng nói một hai câu đi!”

Kết quả không tới vài phút, trên mạng bắt đầu nhảy ra vài nhà soạn nhạc phê phán chín bài hát của Dương Tịch, đều nhất trí phê phán rằng ca từ chưa có tính chuyên nghiệp, giai điệu chưa có tính chuyên nghiệp!

Lúc này cư dân mạng thấy thế lại tự hỏi, tình huống thế nào? Nhiều chuyên gia đứng lên phê phán như vậy? Chẳng lẽ bài hát thực sự có vấn đề sao?

Nhâm Hòa vừa thấy thế thì vui vẻ, cư dân mạng không thể nhìn ra, nhưng hắn còn có thể không hiểu sao, mẹ nó đây là tìm người khác giúp đỡ đây mà!

Có người tồn tại thì sẽ có vòng bạn bè, thân là nhà soạn nhạc đỉnh cấp Dụ Thư Hùng thì sao có thể không có chứ? Hơn nữa trình độ của những người này cũng sẽ không quá sai biệt.

Nếu như hắn mở miệng thì mọi người sẽ không vì một người mới vừa ra mắt mà đắc tội mặt mũi của hắn. Hơn nữa kỳ thật mấy bài hát kia vẫn có thể lấy ra một ít điểm yếu, đây cũng là thực tế, cho nên mọi người đều bình luận nhất trí. Cứ như vậy, chiều gió của dư luận lại bắt đầu thay đổi!

Nhâm Hòa cười lạnh, cái gọi là điểm yếu của bài hát đều là trò đùa mà thôi, bài hát nào mà không có điểm thiếu xót cơ chứ? Quả thực là bới lông tìm vết!

Nếu như các ngươi kéo bè kéo cánh như vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn độc ác!

Nhâm Hòa mặc áo khoác lên rời khỏi phòng, hiện tại là lúc 1 giờ đêm, hắn cũng không tự lái xe mà vẫy một chiếc taxi: “Bác tài, phiền ngươi tới tiệm net gần nhất bằng thời gian ngắn nhất giúp ta!”

Tài xế taxi hỏi ngược lại: “Nhanh như thế nào? Nếu như ngươi có yêu cầu đặc thù thì sẽ phải tăng thêm giá!”

“Đưa ngươi thêm 50 đồng” Nhâm Hòa nói giỡn: “Nếu có thể tới trong vòng một phút, thì ta cho ngươi 100 đồng!”

“Được!” Tài xế vừa nói xong thì lập tức đi, nhưng chưa tới 20 giây thì dừng xe, sau đó chỉ vào nơi cách khoảng 5 mét nói: “Tới rồi!”

Nhâm Hòa mộng bức, hắn trước đây chưa từng tới nơi này nên không biết….. Mẹ nó hóa ra tiệm net ở ngay bên cạnh! Mẹ nó ngươi rõ ràng biết tiệm net ở ngay cạnh mà lại đi hố ta!

Hắn có chút nhức trứng hỏi: “Bác tài…… Vừa rồi là ta nói đùa ngài có tin không?”

“Ha ha, không tin, 100 đồng!” Bác tài cười tủm tỉm nói.

Nhâm Hòa nhìn bộ dáng này của bác tài thì nhức hết cả trúng, ha ha, không tin thì không tin. Hắn vừa xuống xe, bác tài cũng đem tiền cất xong vào trong túi rồi, đang chuẩn bị lái xe đi, kết quả còn chưa khởi động xe đã trực tiếp…… Khóc……

Lúc này Nhâm Hòa mới cảm thấy 100 đồng của chính mình đáng giá… Thật sự đã lâu chưa sử dụng nước thuốc kích thích rơi lệ, nên có chút ngứa tay, bác tài à bảo trọng nhé!

Sau đó Nhâm Hòa bước thẳng vào tiệm net, 1 giờ đêm nhưng tiệm net ở Kinh Đô vẫn cực kỳ náo nhiệt, mọi người còn đang hăng hái chơi game, còn hắn đang đứng ở cửa bỗng cực kỳ khí thế mà lấy ví tiền tới quầy thu ngân, sau đó hô to: “Có muốn kiếm tiền nhanh hay không, một bình luận 5 mao tiền! Trả tiền trực tiếp!”

Thủy quân 5 mao tiền, Nhâm Hòa đối với từ ngữ này vô cùng hoài niệm, kiếp trước đại quân này hoành hành ngang ngược vô cùng, ở trên Internet chẳng khác gì con cua vậy, một đường quét ngang! Một bình luận 5 mao tiền, chỉ cần ngươi có tiền, thì có thể để cho đối phương phát khóc!

Mà trong thế giới này, mọi người còn chưa biết thủy quân là cái gì đây! Nhâm Hòa nhìn thấy đám người chạy tới tìm mình báo danh thì cười dữ tợn, Dụ Thư Hùng à Dụ Thư Hùng, không phải các ngươi kéo bè kéo cánh sao, buổi tối hôm nay ta phải cho ngươi chứng kiến sức mạnh của đội quân lưu manh công nghệ cao: Đại quân 5 mao tiền!

Đám người Dụ Thư Hùng lúc này còn đang nói chuyện phiếm ở trong nhóm đây, một nhóm đều đang cười nói: “Chúng ta cùng nhau bình luận, kể cả toàn giới giải trí cũng phải phát run!”

“Ha ha, run hay không run thì chưa biết, nhưng tuyệt đối đủ chấn trụ bọn họ.”

“Như vậy cũng tốt, cũng có thể để cho người khác nhận thức được sức mạnh kêu gọi của chúng ta!”

Bọn họ thực sự hưởng thụ cảm giác này, giống như chính mình nắm giữ sinh tử của người khác vậy. Đại bộ phận đàn ông theo đuổi cái gì chứ, còn không phải là có thể nắm trong tay quyền chưởng khống cả thiên hạ hay sao, say gối đùi mỹ nhân hay sao, chuyện ngày hôm nay làm cho bọn họ cực kỳ thỏa mãn.

Nhưng mà ngay lúc này bọn hắn bỗng phát hiện ngay dưới bài viết của chính mình bỗng nhiên toát ra hàng trăm bình luận mới: Dụ Thư Hùng là lưu manh, Dụ Thư Hùng là ngụy quân tử, giữa Dụ Thư Hùng và con dâu có chuyện không thể nói, Dụ Thư Hùng có lịch sử đen tối, Dụ Thư Hùng có lịch sử không muốn cho ai biết……

Không chỉ là Dụ Thư Hùng, mà là tất cả đám soạn nhạc, ở dưới mỗi bài đăng đều có những câu tương tự!

Một đám người này cực kỳ hung mãnh, hơn nữa ý nghĩ cực kỳ rõ ràng, đấy chính là bám vào chuyện Dụ Thu Hùng ghen ghét người mới, mặc kệ nội dung có lặp lại hay không, dù sao đều bình luận hết!

Không có chất, thì ta dùng lượng!

Mắt nhìn bình luận phía dưới bắt đầu bị thay thế bằng những lời mắng, những bình luận bình thường bắt đầu khó tìm được, đám người Dụ Thư Hùng nhìn những lời mắng chửi che trời lấp đất thì cả đám mộng bức.

Thế giới này rốt cuộc bị sao vậy? Mẹ nó đây là bị điên rồi sao? Đây là đám người từ nơi nào nhảy ra vậy?

Có luật pháp hay không?

Lúc này Nhâm Hòa đang cầm loa đứng ở cửa tiệm net: “Tổ thứ nhất cùng tổ thứ hai nhìn chằm chằm Dụ Thư Hùng, còn những người khác tự do xử lý, chúng ta dựa vào lý do đối phương chèn ép người mới mà chửi, không cần cố kỵ, không cần hạ thủ lưu tình, miệng phải độc, mắng hắn khóc là tốt nhất!”

“Đã nghe rõ, ông chủ!”

“Cảm ơn ông chủ!”

Lúc này ông chủ tiệm net đã trở lại, xách theo một lượng lớn thịt nướng cùng với bia, đám người trong tiệm net đã huy động toàn bộ người trong nhà, chỉ để lại một người giữ nhà, những người khác đều bị Nhâm Hòa gọi đi mua thịt xiên nướng, hắn trực tiếp lấy ra 1 vạn đồng xem như thù lao, ông chủ tiệm net quả thực không nghĩ rằng hạnh phúc lại tới đột ngột như vậy, chẳng khác nào từ trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng mấy chục phút kiếm được mấy nghìn đồng!

Thịt nướng đầy đủ, rượu bia đã vào chỗ, nhóm thủy quân chiến đấu càng thêm hung mãnh! Vừa có tiền vừa có thịt, vừa được mắng chửi lại vừa được tiền, công việc tốt như vậy đi đâu tìm?

Ngay từ đầu những người không thiếu tiền cũng không dự định tham gia, nhưng từ từ, bọn họ lại cảm thấy rằng việc này không quan hệ gì với tiền bạc, mẹ nó chỉ thuần túy là rất có ý tứ!

Cho nên tới cuối cùng, toàn bộ người trong tiệm net đều tham gia đội quân này, mắng cho đám người Dụ Thư Hùng không ngẩng đầu lên được!

Loại chiến đấu bằng hình thức mắng chửi này quả thực mới lạ!