TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 154: Cô gái trong tranh

Nhâm Hòa nhìn một lượt tất cả mọi người đang hướng về sân khấu, bọn họ không thấy rõ chính hắn trong bóng tối, mà hắn lại có thể thấy rõ ràng bọn họ.

Thời khắc này thực sự dễ để cho người tình cảm mãnh liệt mê mang, khó trách nhiều minh tinh lại mê luyến sân khấu như vậy, mê luyến cảm giác người khác hâm mộ theo đuổi.

Nếu một ngày nào đó không còn người hâm mộ thì sẽ hậm hực đến không thể ngủ yên.

Tại thời khắc nào đó chính Nhâm Hòa cũng nghĩ rằng, chính mình liệu có nên trở thành minh tinh hay không, loại cảm giác này hình như rất sảng khoái. Bị người khác hoan hô, bị người khác chờ đợi.

Nhưng mà trong nội tâm của Nhâm Hòa lại cười cười gạt bỏ ý nghĩ này: Đó không phải là cuộc sống mà chính hắn muốn.

Trên thực tế trên đường đời mỗi người đều sẽ gặp phải rất nhiều dụ hoặc, cơ hội, lựa chọn, cũng có người từng nghiêm túc nói với Nhâm Hòa, cuộc đời thật ra quan trọng nhất không phải nắm lấy cơ hội, mà là từ bỏ cơ hội.

Chúng ta sẽ luôn gặp được nhiều lỗi rẽ khác nhau khi tiến về phía trước, nơi đó có hoa tươi cùng cảnh đẹp, mà mọi người lại luôn cho rằng phong cảnh bở bên kia mới là đẹp nhất, cho nên dễ dàng quên đi ước nguyện ban đầu của chính mình.

Ban đầu ngươi muốn làm một nhà khoa học, nhưng ở tuổi 25 ngươi lại phát hiện làm một doanh nhân sẽ có tiền đồ hơn là làm nhà khoa học, cuối cùng, bởi vì thiên phú kinh doanh của ngươi không đủ mà gặp phải ngăn trở, lại cũng không thể trở thành nhà khoa học.

Ngươi lựa chọn làm doanh nhân chỉ bởi vì ngươi hâm mộ họ mà thôi, bởi vì ngươi hâm mộ cho nên quên mất con đường của chính mình, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì.

Nhâm Hòa cười cười, ngón tay thon dài mà có lực lướt nhẹ qua những dây đàn ghi-ta, trong vô thức, tiếng đàn đã làm cho mọi người sinh ra cảm giác thoải mái, bọn họ cũng không biết chính mình vì sao như được buông bỏ gánh nặng vậy, mục tiêu trong lòng lại càng thêm kiên định rõ ràng.

Mà bên này Nhâm Hòa cũng chưa nhận thức được, đây mới là trình độ đàn ghi-ta cấp đại sư chân chính: Có thể truyền đạt cảm xúc thông qua tiếng đàn!

Bài hát đầu tiên của đêm nay chính là: Ta ở quảng trường nhân dân ăn gà rán!

Bài hát này tuy rằng kể về thất tình, nhưng giai điệu lại có chút vui sướng khó hiểu, phảng phất như thiếu nữ đang thời thanh xuân bị người bỏ rơi, sau khi bị chia tay thì lại không có bi thương gì nghiêm trọng, chỉ là mở ra một trang mới cho cuộc sống của nàng mà thôi.

Ở giới giải trí hiện tại, các ca sĩ đều còn đang lắp bắp than thở tình yêu, mà loại giai điệu cùng ca từ tươi mát này giống như một trận gió nhẹ đầu xuân!

Thanh thanh sảng sảng!

Trong lòng không ít người đều sẽ có ý tưởng như vậy: Quả nhiên cùng những thứ đê tiện kia không giống nhau!

Càng nghe càng có ý tứ, thật sự là càng nghe càng có ý tứ!

Sau khi kết thúc bài hát đầu tiên, Nhâm Hòa không có dự định dừng lại nghỉ ngơi mà là trực tiếp chuyển sang bài hát tiếp theo của Tôn Yến Tư “Tình yêu của ta!”

Loại cảm giác này giống như đưa lỗ tai của những người đang nghe đi tàu lượn siêu tốc vậy, rõ ràng một giây trước còn thật vui, mà một giây sau đã bi thương rồi, ngay cả cảm xúc truyền lại từ đàn ghi-ta kia cũng bắt đầu có chút mê ly, nhưng chỉ có rất ít cao thủ âm nhạc là có thể phát hiện ra, cảm xúc này tựa hồ còn cất giấu một tia quyết tuyệt.

Vì cái gì? Vì cái gì sẽ có loại cảm xúc này?

Thời điểm Nhâm Hòa đánh ghi-ta, hắn cũng suy nghĩ một vấn đề, nếu như hiện tại hắn và Dương Tịch không ở trên sân khấu này, mà là đối phương nói rằng muốn đi ra nước ngoài đạo tạo chuyên sâu, vì ước mơ.

Chỉ sợ đối phương sau khi ra nước ngoài sẽ dẫn tới khả năng hai người chia tay, như vậy liệu hắn còn có thể tiễn Dương Tịch lên máy bay được không?

Chuyện này chẳng khác nao chuyện hắn tự tay đưa ngôi sao sáng là Dương Tịch lên bầu trời sân khấu vậy.

Hắn có thể đoán được sau khi trải qua nhiều hoạt động khổ tâm như vậy, sau khi Dương Tịch ra mắt nhất định sẽ trở thành siêu sao chân chính, nàng sẽ vượt qua được cánh cửa mà rất nhiều minh tinh giành cả đời cũng không thể vượt qua.

Khi đó nàng sẽ tiếp nhận phỏng vấn, tham dự đủ loại hoạt động, sẽ có vô số chương trình tài trợ tới gặp mặt.

Thời gian ở chung giữa hai người sẽ bị rút ngắn vô hạn, cho tới khi biến mất.

Đây chính là khoảng cách, một khoảng cách như là lạch trời vậy.

Nhưng sau khi Nhâm Hòa suy nghĩ thật lâu, đáp án cuối cùng của hắn vẫn là sẽ, hắn vẫn sẽ đích thân giúp nàng trở thành siêu sao dù phải trả giá.

Bởi vì hắn chắc chắn sẽ không ngồi xem tình cảm hai người biến mất!

Đúng vậy, nếu như hắn có cơ hội sống lại một đời mà ngay cả đứng bên cạnh đối phương xem thế giới thay đổi cũng không được thì quá là thất bại.

Trong lòng Nhâm Hòa bỗng nhiên hào hùng ngàn vạn trượng, nghĩ đến đối phương sắp trở thành minh tinh rồi, bắt đầu sinh ra khoảng cách với chính mình, hắn hơi nhút nhát một lát, nhưng cũng chỉ là một lát mà thôi!

Đó là sự hồ đồ tự ti của chính mình trong kiếp trước, ở kiếp đó, minh tinh là thứ chỉ có thể mong chứ không thể cầu.

Nhưng là thời khắc này Nhâm Hòa dùng một cây đao, cắt đứt hoàn toàn với kiếp trước, không hề mơ màng hồ đồ, không hề nhút nhát, cũng không hề có bất luận do dự gì.

Hắn là tương lai của quỹ Thanh Hòa, hắn là người sáng lập công ty Thanh Hòa, cũng là vương giả của thể thao cực hạn trong tương lai!

Dương Tịch cũng cảm giác được cảm xúc Nhâm Hòa biến hóa, nàng quay đầu liếc về phía Nhâm Hòa, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghi vấn, như là đang quan tâm hỏi hắn làm sao vậy.

Chỉ là Nhâm Hòa cũng không có đáp lại, hắn ở trên sân khấu hướng về phía Tạ Trạch Hi ở nơi xa gật đầu, đây chính là lễ vật mà hắn quyết định tặng cho Dương Tịch trước khi xuất phát từ Lạc thành.

Không ai có thể nghĩ được Nhâm Hòa vì giờ khắc này mà cố gắng như thế nào, Dương Tịch cũng sẽ không nghĩ đến những việc nhỏ nhặt ngày trước đã ấp ủ lên men cho tới hôm nay, bị Nhâm Hòa hoàn toàn đốt cháy lên!

Một tiếng cạch vang lên, tất cả đèn trong quán bar đều tắt hết, chỉ còn lại bóng tối vô tận!

Khán giả bên dưới có chút không hiểu vì sao, mất điện à?

Không đúng, bên ngoài đèn đuốc vẫn còn đang sáng trưng, mọi người cũng không có kinh hoảng thất thố, chỉ là có chút buồn bực thắc mắc không biết vì sao lại thế này.

Dương Tịch chìm trong sân khấu tối như mực cũng có chút khẩn trương, bỗng nhiên Nhâm Hòa bên cạnh nhét chiếc đàn ghi-ta vào trong ngực nàng nhỏ giọng nói: “Đây chính là lễ vật mà ta tặng ngươi, đáp ứng ta hát xong bài hát cuối cùng thì chờ ta ở chín tầng trời!”

Nhâm Hòa nói xong câu đó liền xoay người xuống sân khấu, lúc đi còn thuận tay lấy đi chiếc mũ lưỡi trai trên đầu Dương Tịch, mái tóc nàng nhẹ nhàng rũ xuống.

Dương Tịch nghe tiếng bước chân của hắn đi xa, cho tới khi rời khỏi sân khấu đi ra quán bar. Bởi vì quá tối nên không ai biết hắn đã rời đi.

Dương Tịch đang muốn đuổi theo, nhưng mà lúc này tất cả ánh đèn trên sân khấu bỗng sáng lên!

Chỉ có tất cả đèn trên sân khấu sáng lên mà thôi!

Dương Tịch đang ở nơi đó, nàng hiện tại không còn đội mũ lưỡi trai, mà là đang một mình ngồi trên sân khấu, tất cả mọi người nhìn thấy dưới ánh đèn chính là Dương Tịch mỹ lệ không gì sánh được, giống như là kiệt tác tinh xảo nhất của thế giới này vậy.

Bỗng nhiên có người hô to: “Trời ơi, đây không phải là cô gái trong bức tranh đó sao?”

“Đúng rồi!”

“Bức tranh kia tên là người theo đuổi giấc mơ! Mọi người còn đang phán đoán xem cô gái trong bức tranh rốt cuộc là ai, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện trước mặt!”

“Sân khấu, ánh đèn, đàn ghi-ta, thật sự tái hiện một cách hoàn mỹ! Thật sự, tuy rằng cô gái trong bức tranh không quá rõ ràng, nhưng ta tuyệt đối khẳng định nàng chính là cô gái đó!”

“Mẹ nó, quá thần kỳ, hóa ra hai cô nàng mà ta luôn tìm kiếm lại là cùng một người!”

Nguyên bản việc Dương Tịch lộ ra chân dung cũng đã đủ làm mọi người kinh hỉ, mà lúc mọi người ý thức được cô gái trước mặt còn liên quan tới một chuyện khác nữa, loại cảm giác này thật sự kích thích muốn bùng nổ!

Bức tranh kia vốn dĩ đã rất thần kỳ, thế nhưng có thể gợi lên ký ức bất đồng của mỗi người khi nhìn bức tranh kia, nhưng tất cả đều có một điểm chung là tràn ngập hảo cảm với cô gái trong tranh, tựa hồ nàng từng xuất hiện ở nơi nào đó trong sinh mệnh của mình vậy.

Cho nên khi bọn hắn phát hiện Dương Tịch chính là cô gái kia, thì những cảm xúc đó lại một lần nữa quay cuồng, giờ phút này có chút người đã trở thành fan ruột của Dương Tịch rồi!

Đây chính là lễ vật mà Nhâm Hòa tặng cho Dương Tịch, từ lúc cầm bút vẽ bức tranh này, trong đầu Nhâm Hòa đã có một kế hoạch, đây chính là năng lực mà kỹ năng hội họa cấp đại sư đem lại cho hắn.

Cũng đủ để sáng tạo kỳ tích!

Đây chính là chuyện mà hắn đã thương lượng xong với Tạ Trạch Hi!

Mà Dương Tịch ở trên sân khấu, giờ khắc này cũng đã minh bạch lễ vật mà đối phương nói là cái gì.

Cũng minh bạch vì cái gì đối phương muốn chính mình chờ hắn ở trên chín tầng trời, bởi vì đối phương phải đích thân đưa chính mình bay lên chín tầng trời, khi ánh đèn sáng lên thì nàng sẽ trở thành siêu sao, lúc đó có lẽ khoảng cách giữa hai người sẽ bị kéo dài ra rất xa.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới bức thư tình mà Nhâm Hòa từng viết cho nàng: Ngươi ở trên sân khấu có kiêu ngạo của ngươi cùng vũ đạo mỹ lệ, ta ở bên ngoài sân khấu yên tĩnh trong bóng đêm tĩnh mặc.

Lúc này Dương Tịch nở nụ cười, nếu là như vậy thì chơi không vui, nàng ôm đàn ghi-ta cúi chào về phía khán giả trước mặt: “Ngái quá, ta hiện tại có chuyện càng quan trọng hơn, cho nên một bài hát cuối cùng sẽ hát sau, cảm ơn mọi người!”

Sau khi nói xong thì nàng như một con chim nhỏ phóng ra phía cửa, tất cả mọi người đều ngây ngẩn nhưng không có ai lựa chọn ngăn nàng lại!

Dương Tịch sau khi lao ra khỏi quán bar thì cảm giác chính mình vừa làm một chuyện cực kỳ ghê gớm vậy, thế mà bỏ rơi nhiều người như vậy!

Nhưng nàng thật sự có chuyện càng quan trọng hơn, nàng hiện tại phải nói cho người kia, ngôi sao sáng trên trời này đã sớm bị đối phương hái đi rồi.

Bằng không vì cái gì album này lại có tên là “Người hái sao!” chứ?

……………..