Nhâm Hòa mang theo Dương Tịch tới nơi ở của đám người Lưu Nhị Bảo chính là để mọi người làm quen với nhau, bởi vì Nhâm Hòa cảm thấy nhóm người này đặc biệt có ý tứ.
Bất quá khi ngồi nói chuyện phiếm với bọn họ, Nhâm Hòa thật sự có chút không chịu nổi, phong cách nói chuyện của đối phương thuần túy là gào thét….
Sau khi hắn được cường hóa thính giác, thì không cần phải nói lớn tiếng như vậy, nhưng đối phương luôn không tự chủ được mà nâng cao âm điệu….
Nhâm Hòa cảm thấy nếu một lát nữa đoán chừng lỗ tai của mình sẽ hỏng mất!
Lúc rời đi Lưu Nhị Bảo một bên tiễn hai người một bên hét lớn: “Bạn gái của Nhâm Hòa khí chất cũng thật sự không tồi, có cơ hội thì làm người mẫu để chúng ta chụp quảng cáo nhé!”
Nhâm Hòa một bên tránh xa Lưu Nhị Bảo đang rống to thì chợt hiện lên một suy nghĩ.
Hắn đã sớm nghe nói đám người Lưu Nhị Bảo khinh thường quay chụp MV cho các minh tinh, đa số người sẽ không thể mời bọn họ được, nhưng nếu chính mình có thể mời đối phương quay MV cho Dương Tịch, liệu đối phương sẽ đáp ứng sao?
Bất quá hiện tại nói như vậy vẫn còn quá sớm, về sau có cơ hội lại nhắc sau đi, hiện tại nói ra phỏng chừng đám người này còn nghe không rõ….
Nhâm Hòa đưa Dương Tịch về nhà nghỉ ngơi, hơn nữa cực kỳ nghiêm túc nhắc rằng nếu Tô Như Khanh biết được hắn bắt cóc con gái họ thì Dương Tịch phải báo ngay cho hắn.
Nhưng sự thật chứng minh rằng Tô Như Khanh không phải ngày nào cũng rảnh để chú ý Internet, cả đêm đều bình tĩnh không có việc gì xảy ra.
Chỉ có Dương Ân là biết chuyện này, hắn vẫn là tương đối chú ý tin tức, dù sao hiện tại hắn cũng không có công tác gì. Cho nên khi hắn nhìn thấy video lan truyền trên mạng thì bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Dương Tịch trên đường tới Kinh Đô không có thần sắc khổ sở khi biệt ly, ngược lại là có một tia vui sướng….
Hóa ra là tiểu tử này đã đuổi tới Kinh Đô! Hai người này nhất định đã thương lượng xong chuyện này!
Dương Ân bực bội gãi gãi đầu, lúc gãi đầu thành tổ quạ rồi thì thầm than, tiểu tử này đúng là không thể phòng bị được mà!
Chả lẽ không có ai trong nhà quản hắn à?
Nguyên bản Dương Ân dự định cấm túc Dương Tịch, không phải tiểu tử ngươi còn muốn biểu diễn sao, ta giữ Dương Tịch ở nhà, xem ngươi ngày mai làm thế nào……
Bất quá hắn nghĩ nghĩ, bất giác một mình ở trong phòng nở nụ cười, tựa hồ có một người đối với con gái của hắn không hề giữ lại cũng có chút không tồi.
Đương nhiên hắn vẫn là kiên trì hai người không thể yêu đương, tâm thái cùng tư duy của Dương Ân vẫn luôn khá rộng rãi, nhưng cái này không có nghĩa là hắn sẽ đồng ý con gái của mình vừa bắt đầu cấp ba đã yêu đương.
Chỉ là mỗi khi hắn nghĩ đến nếu thật sự ngăn cách Dương Tịch và Nhâm Hòa thì lại có chút không đành lòng.
Cho nên hắn hiện tại chỉ có thể an ủi chính mình, hai người này chỉ cần không yêu đương là được, quan hệ gần gũi một chút cũng không vấn đề lớn.
Trước đó mỗi lần Nhâm Hòa đảm bảo cùng hắn là không yêu đương sớm, ánh mắt đều cực kỳ chân thành, Dương Ân làm đại sứ ngoại giao đều không nhìn ra sơ hở gì, cho nên Dương Ân cũng hơi tin tưởng.
Hơn nữa hắn cũng không có phát hiện hai người Dương Tịch và Nhâm Hòa có hành vi gì ngoài giới hạn, lẽ ra khi thành niên, thời điểm hormone tràn đầy nhất, nếu có suy nghĩ gì thì cũng là bình thường, không biết khi có cơ hội Nhâm Hòa có làm ra chuyện gì không?
Chỉ là Nhâm Hòa thực sự không có, hắn đối với Dương Tịch vẫn luôn bảo trì ranh giới không hề vượt qua.
Dương Ân đối với điểm này thực sự vui mừng, đây mới là nguyên nhân vì cái gì Dương Ân hiện tại mới để yên cho Nhâm Hòa bắt cóc con gái của hắn….
Nếu để cho hắn biết được hai người này đã yêu nhau hơn nửa năm rồi, hơn nữa Nhâm Hòa không phải không nghĩ làm gì Dương Tịch, chỉ là ở kiếp trước hắn xem qua quá nhiều về loli….. Thì đoán chừng Dương Ân sẽ bạo tẩu mất…..
…………
Buổi tối ngày hôm sau Nhâm Hòa thuận lợi đưa Dương Tịch ra ngoài, hắn còn buồn bực vì sao cha vợ của chính mình lại không có một chút phản ứng gì là sao.
Hai người ăn mặc áo thun bình thường, còn không có đội mũ lưỡi trai, cứ như vậy nghênh ngang đi vào quán bar Ngõ nhỏ của Tạ Trạch Hi từ lúc 4 giờ chiều, nhưng mà làm cho bọn họ ngoài ý muốn chính là, bình thường buổi tối mới có người vào quán bar, ấy vậy mà hôm nay mới 4 giờ đã tấp nập người ra người vào rồi!
Lúc bọn họ tới quán bar cũng có không ít người nhanh chóng quay đầu lại xem là ai vào trong, nhìn xem có phải là người mà bọn họ đang đợi hay không, kết quả rất thất vọng, bởi vì cũng không phải người bọn họ muốn tìm.
Tuy rằng chiều cao cũng rất giống nhưng lúc đối phương xuất hiện lại không đội mũ lưỡi trai chứ?
Đây là tư duy theo quán tính, bọn họ không biết Nhâm Hòa và Dương Tịch trông như thế nào, chỉ có thể dựa vào đặc thù là đối phương đội mũ lưỡi trai để tìm kiếm.
Nhưng điều mà làm bọn họ không nghĩ ra chính là, hai người này vậy mà nghênh ngang đi vào bên trong!
Lúc Nhâm Hòa nắm tay Dương Tịch còn cảm giác được đối phương do khẩn trương nên lòng bàn tay có chút ướt.
Hắn nắm tay Dương Tịch đứng ở quầy bar nhìn về phía Tạ Trạch Hi chớp chớp mắt, lần trước Tạ Trạch Hi đã nhìn qua diện mạo thật của hai người rồi cho nên khi nhìn thấy hai người này dùng chiêu trò cũ đi vào thì nàng thiếu chút nữa hô to.
Quá kích thích, quá là lớn mật!
Nhưng lúc Nhâm Hòa chớp chớp mắt về phía nàng, Tạ Trạch Hi lại cảm thấy một màn này cực kỳ có ý tứ, ba người liên thủ lại lừa gạt tất cả mọi người ở đây. Cái này làm cho Tạ Trạch Hi cảm giác như đang cùng đồng đội tác chiến vậy, đối phương có lẽ rất tín nhiệm mình nên mới xuất hiện ở trước mặt mình như vậy, Tạ Trạch Hi nghĩ tới đây thì trong lòng cảm thấy ấm áp.
Nàng rót hai ly nước sôi để nguội cho Nhâm Hòa và Dương Tịch, nhỏ giọng hỏi: “Buổi tối hôm nay muốn hát bài gì?”
“Kinh hỉ phải giữ lại thời khắc cuối mới có ý tứ.” Nhâm Hòa cũng không có trả lời nàng, mà dùng một phương thức uyển chuyển để cự tuyệt, làm cho nàng dâng lên hy vọng.
Chợt trong nháy mắt, Tạ Trạch Hi cảm thấy đối phương không có một chút nào là giống học sinh trung học, phảng phất trong nội tâm còn cất giấu một linh hồn trưởng thành. Tạ Trạch Hi hâm mộ nhìn về phía Dương Tịch cười một cái, đi vào bên trong bận việc chuẩn bị, nếu như nàng ở cùng hai người lâu sẽ khiến cho mọi người xung quanh hoài nghi.
Cứ như vậy, hai người Dương Tịch và Nhâm Hòa ngồi ở quầy bar trò chuyện đến 9 giờ tối đều không có bất luận kẻ nào chú ý tới, càng không có ai hoài nghi bọn họ là nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay!
Tới 9 giờ tối, quán bar Ngõ nhỏ đều đang nhốn nháo nói chuyện với nhau, cực kỳ náo nhiệt!
Hai người cúi đầu đi về phía sân khấu, Nhâm Hòa đi trước mở đường cho Dương Tịch, mà Dương Tịch ở phía sau hưởng thụ sự bảo hộ của đối phương, giống như một người kỵ sĩ, mà chính mình cũng không cần biết đối phương dẫn mình tới nơi nào, chỉ cần đi theo là đủ!
Sân khấu lúc này đã sớm bị cách ly với khán giả, lúc này bỗng nhiên có người xông vào khu cách ly khiến đám người chú ý, chỉ là lúc này Dương Tịch cùng Nhâm Hòa đang đưa lưng về phía bọn họ đi về hướng sân khấu cho nên mọi người cũng không biết hai người này là ai.
Có người bỗng nhiên nghi hoặc hỏi: “Hai người này muốn làm cái gì? Sân khấu cách ly không cho người tiến vào mà!”
“Ngươi quan tâm bọn họ làm gì chứ, khả năng chạy đi lên sân khấu nhìn cũng nên, mà ngươi nói xem hai vị kia tại sao còn chưa tới?”
Nhưng tại một khắc này, mọi người trơ mắt nhìn thời điểm Nhâm Hòa và Dương Tịch đưa lưng về phía bọn họ đi về phía trên sân khấu, bỗng chậm rãi móc từ trong túi hai cái mũ lưỡi trai đội lên đầu!
Lúc này hô hấp của mọi người đều đã ngừng lại!
“Ngọa tào!”
“Mẹ nó! Ta có ấn tượng với hai người này, bọn họ ngồi ở quầy bar cả buổi, mẹ nó thế mà ta lại không đi xem khuôn mặt của bọn họ!”
“Ông trời ơi!”
Lúc này rất nhiều người có ấn tượng với Nhâm Hòa và Dương Tịch, chỉ là không có bất luận người nào đi chú ý bọn họ mà là kiên nhẫn chờ hai thiếu niên đội mũ lưỡi trai xuất hiện!
Ai có thể nghĩ rằng hai người này gan lớn như vậy, không hề che lấp mà ở quán bar lâu như thế!
Không thể tưởng tượng được!
Nhâm Hòa và Dương Tịch lúc này xoay người lại ngồi trên sân khấu đã tắt đèn, Nhâm Hòa cầm cây đàn ghi-ta dưới chân lên, khóe miệng còn không nhịn được ý cười, hắn mở miệng nói: “Buổi biểu diễn hôm nay hiện tại bắt đầu!”