TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 151: Lực lượng âm nhạc nghiền nát tất cả

Có thể! Đương nhiên có thể! Nàng nằm mơ đều muốn nghe hai người này hát một lần nữa.

Phải biết rằng, thân phận sau lưng của Nhâm Hòa là Kỵ Sĩ cũng có câu lạc bộ những người hâm mộ, bọn họ hai người một mạch công bố năm bài hát mới, sao có thể không được, mà Tạ Trạch Hi lại là hội trưởng của câu lạc bộ đó.

Hơn nữa tất cả mọi người đều biết thân phận thật sự của Tạ Trạch Hi chính là chủ quán mà hai thiếu niên thần bí lựa chọn tới hát, cũng là người từng gặp qua Nhâm Hòa và Dương Tịch, hơn nữa cũng tiếp xúc qua. Cái này làm cho danh vọng của Tạ Trạch Hi trong câu lạc bộ lên cao, cuối cùng trở thành hội trưởng.

Tạ Trạch Hi lúc này mừng như điên chạy ra khỏi quán bar, nàng đứng ở trước mặt hai người có chút khẩn trương nói: “Các ngươi rốt cuộc quay trở lại rồi! Hôm nay có muốn hát không?”

Nhâm Hòa cười nói: “Nếu không hát thì bọn ta tới đây làm gì chứ, năm bài hát mới hát trong hai ngày, bắt đầu từ đêm nay. Chủ quán nhanh chóng đi tuyên truyền đi, quán bar hôm nay của ngươi nhất định sẽ rất náo nhiệt. Mà ngày mai đoán chừng phải mời bảo an tới duy trì trật tự!”

Lời nói này của Nhâm Hòa cực kỳ tự tin, bởi vì ngay cả ca sĩ nổi tiếng như Vương Quyền lúc công bố ca khúc mới hoặc là họp báo cũng chưa chắc có nhiều người tới nghe, trừ phi là mở trình diễn âm nhạc quy mô lớn.

Hiện tại, Tạ Trạch Hi đã không cần chạy ra giữa đường hô lớn nữa, chỉ cần dùng điện thoại gửi tin tức cho mười mấy nhóm, như vậy thông tin Dương Tịch và Nhâm Hòa trở lại sẽ dùng tốc độ nhanh nhất lan truyền tới hàng vạn người từ phố lớn đến ngõ nhỏ!

“Đêm nay hai thiếu niên thần bí kia quay trở lại quán bar hát, chính ta tự mình xác nhận, vẫn là 5 bài hát mới, hát trong hai ngày, mọi người muốn xem trực tiếp thì nhanh chân lên, còn 20 phút nữa!” Đây chính là tin tức mà Tạ Trạch Hi gửi đi!

“Ngọa tào, hội trưởng thật sự đỉnh cấp, hai vị kia rốt cuộc cũng xuất hiện, vẫn lựa chọn quán bar của hội trưởng, trâu bò!”

“Ta đang đinh đi ngủ rồi! Nhưng mà! Hẹn gặp mọi người sau mười phút nữa!”

“Ta đang ở trên đường tới, mọi người không gặp không về!”

“Ta đang ở nơi khác, ngày mai phải chạy trở về nghe mới được, hôm nay làm phiền mọi người quay video hoàn chỉnh một chút! Ta sẽ phát lì xì cảm ơn mọi người!”

“Ha ha ha, ta hiện tại đang ở gần đó, đã tới hội trường quán bar của hội trưởng, hai vị kia đang chỉnh đàn ghi-ta trên sân khấu!” Một người hâm mộ chụp một tấm ảnh gửi vào nhóm, trong ảnh chính là Nhâm Hòa đang chỉnh lại ghi-ta trên sân khấu, mà Dương Tịch an tĩnh ngồi bên cạnh Nhâm Hòa, lẳng lặng nhìn đối phương, mặc dù sân khâu rất tối nhưng mọi người đều có thể xem được thâm tình của Dương Tịch.

“Hai người này nhất định rất yêu nhau, ta thật muốn biết chuyện xưa của họ!”

“Nằm mơ đi, hai người này nếu để ngươi nhìn thấy gương mặt thật thì đã phải thắp hương cảm tạ rồi, lại còn đòi biết chuyện xưa nữa…..”

“Thật là hâm mộ tình cảm của bọn họ quá mà, ta cũng muốn có một tình yêu oanh oanh liệt liệt như vậy!”

“Ai không muốn cơ chứ, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy!”

Về chuyện Nhâm Hòa cùng Dương Tịch một lần nữa công bố bài hát mới ở quán bar Tạ Trạch Hi, trong vòng 5 phút đã truyền đi mãnh liệt, vô số người bắt đầu chạy tới tham gia trận thịnh yến như vậy!

Nguyên bản những khách hàng đang uống rượu ở những quán bar gần đó đột nhiên buông chén rượu xuống đồng loạt đi ra quán bar, cả nhóm chủ quán thấy vậy thì ngây ngốc, tình huống gì thế này?

Khi bọn hắn lấy điện thoại di động thì nhìn thấy tin tức của bạn bè: Quán bar Ngõ Nhỏ lại phải nổi tiếng rồi! Hai thiếu niên trung học thần bí kia lại tiếp tục tới đó hát hôm nay!

Các ông chủ quán bar đọc được tin tức vậy thì nhức hết cả trứng, sau sự kiện lần trước, khách hàng đã bị giảm còn chưa được một nửa, cái tên Tạ Trạch Hi kia thật sự là số cứt chó mà!

Nhức trứng nhất chính là quán bar đối diện với Tạ Trạch Hi, trận đầu tiên Nhâm Hòa và Dương Tịch hát rõ ràng ở nơi của hắn, chính mình vì sao lại không lưu đối phương cơ chứ? Mắt nhìn số người dư lại trong quán chưa được một phần mười, hơn nữa tin tức mới chỉ bùng nổ mà thôi, làm không tốt thì một phần mười này cũng không giữ được mất!

Trong lúc nhất thời quán bar Ngõ Nhỏ của Tạ Trạch Hi kín hết chỗ, quán bar to như vậy mà ngay cả vị trí đặt chân cũng không có, Tạ Trạch Hi chỉ có thể vì người hâm mộ trong câu lạc bộ giữ lại mười mấy chỗ ngồi, còn lại thì nàng cũng bất lực.

Toàn bộ quán bar đèn đuốc sáng trưng, chỉ có sân khấu là một mảnh bóng tối, sân khấu đều cao hơn so với các nơi khác, nếu có ánh đèn thì kể cả Nhâm Hòa và Dương Tịch đội mũ lưỡi trai cũng sẽ bị người nhìn thấy.

Cho nên lần trước Nhâm Hòa yêu cầu Tạ Trạch Hi đóng toàn bộ đèn trên sân khấu, hơn nữa lần này càng triệt để, trực tiếp ngắt cầu dao của toàn bộ điện trên sân khẩu, cho dù ngươi mở công tắc đèn cũng không có tác dụng, tủ điện đã bị khóa lại, mà chìa khóa hiện tại đang ở trên người Nhâm Hòa.

Đây là tất cả những gì Tạ Trạch Hi có thể làm vì bọn họ, vì để cho bọn họ có thể thoải mái hát mà Tạ Trạch Hi cũng đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp.

Sau khi hết 20 phút, toàn bộ quán bar hiện tại đã kín người hết chỗ, không ít người đang đứng bên ngoài không thể đi vào chỉ còn cách lo lắng, hơn nữa hiện tại còn không ít người đang trên đường chạy tới.

Ai có thể nghĩ ra được hai học sinh trung học này lại có sức hiệu triệu lớn như vậy chứ?

Đây chính là ma lực của cảm giác thần bí và khoảng cách, càng không có được thì mọi người càng tò mò quý trọng.

Tất cả mọi người đều quen thuộc tính cách của hai người: Sau khi hát xong lập tức bỏ chạy.

Vạn nhất lần này cũng thế thì sao, vậy thì không biết đến bao giờ mới có thể lại nghe bọn họ hát tiếp?

Nhâm Hòa ngồi ở trên sân khấu nhìn đám người mênh mông bên dưới, hắn cười cười giơ tay lên ra hiệu, nhưng ngạc nhiên chính là chỉ một động tác đơn giản như vậy mà toàn bộ quán bar yên tĩnh lại.

Hắn cầm microphone trước mặt cười nói: “Lần này chúng ta mang tới 5 bài hát mới, hôm nay hát hai bài, ngày mai hát ba bài, cho nên mọi người ngày mai có thể tiếp tục tới nghe, hy vọng mọi người có thể bảo trì yên tĩnh khi nghe hát.”

Lúc này bông nhiên có một giọng nữ vang lên hỏi: “Năm bài này có phần nào do ngươi hát không?”

Sau khi điểm mị lực +3, lực chú ý của mọi người dành cho Nhâm Hòa đã càng nhiều hơn, ngay cả hắn chỉ ở trên sân khấu đen kịt nói đơn giản mấy câu cũng có không ít cô gái cảm thấy thiếu niên này có một loại ma lực nào đó hấp dẫn tâm tình của các nàng.

Nhâm Hòa nghe vậy thì sửng sốt một chút, hắn nghĩ nghĩ nói: “Ngại quá, lần này không có.”

“Bọn ta yêu cầu ngươi cũng hát!” Không ít người hô lên: “Hai người đồng ca càng tốt! Hơn nữa bài hát quảng trường Prague lần trước cũng rất đặc sắc, còn bài hát loại này nữa không?”

“Về sau sẽ có, bài hát đầu tiên, dễ châm dễ nổ mạnh!” Nhâm Hòa cười cười, ngón tay vẩy nhẹ lên đàn ghi-ta, điều này có nghĩa là buổi trình diễn chính thức bắt đầu, mọi người tuy rằng còn có rất nhiều vấn đề nhưng lúc này chỉ có thể áp xuống xúc động an tĩnh ngồi nghe hát.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc: Dễ châm dễ nổ mạnh là tên bài hát gì thế? Phong cách nhạc gì thế?

Chỉ là khi câu hát đầu tiên của Dương Tịch vang lên mọi người đều đồng loạt nổi da gà, tựa hồ như trên sân khấu đang có một cô gái trưởng thành đang giảng giải cho mọi người về tình yêu, sự giãy giụa, phê phán,…”

Cái này thật sự do một học sinh trung học hát sao? Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trong đầu chỉ còn lại hai từ, kinh diễm!

Loại cảm giác này thật sự quá kinh diễm, mặc kệ là giai điệu hay là lời bài hát, thậm chỉ là người hát và người đánh đàn ghi-ta, giờ phút này đều mang đến chấn động lớn cho mọi người, bọn họ trong lòng đang lặp lại hai chữ: Kinh diễm!

Tiếng ca của Dương Tịch kết hợp với tiếng đàn ghi-ta của Nhâm Hòa làm cho bọn họ phảng phất đang ở trong mộng cảnh kỳ ảo, nơi đó có mâu thuẫn kỳ quái cùng gút mắt, sau đó từ từ hãm sâu, muốn ngừng lại mà không được!

Hai thiếu niên học sinh trung học này một lần nữa trở lại từ vực sâu, mang theo năm bài hát kinh diễm, một đao làm cho mọi người mở ra thế giới mộng ảo trong hiện thực.

Âm nhạc chính là vũ khí mà bọn họ đối kháng thế giới này.

Bẻ gãy nghiền nát!