“Truy Phong Tranh” là tác phẩm đầu tiên của nhà văn Khaled Hosseini tới từ Afghanistan xuất bản năm 2003, toàn bộ cuốn sách xoay quanh câu chuyện về hai thiếu niên và chiếc diều ở Afghanistan. Đó là câu chuyện về một thiếu niên nhà giàu và người hầu trong gia đình anh ta, liên quan đến câu chuyện về chiếc diều, cũng như về sự phản bội và sự cứu rỗi của nhân tính.
Quyển sách này rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nhâm Hòa vì cái gì lại lựa chọn quyển sách này đưa vào quỹ Thanh Hòa cơ chứ?
“Truy Phong Tranh” bắt đầu nổi tiếng toàn cầu vào năm 2005, nước Mỹ, nước Anh, nước Pháp, Trung Quốc,….. Từng đạt được doanh số rất cao đứng trong ba vị trí đầu ở nhiều quốc gia, riêng ở Trung Quốc đã thu được hơn 400 vạn rồi, hơn nữa đây chính là doanh số khi bản lậu còn chưa bị kiểm duyệt.
Hơn nữa bản thân nó còn có bản quyền phim điện ảnh có thể thu lợi nhuận, có thể nói tiền lời của “Truy Phong Tranh” đem tới tuyệt đối hơn xa “Tam Tự Kinh”.
Suy cho cùng “Tam Tự Kinh” không có cách nào đi ra nước ngoài, tính cực hạn rất lớn, ở thời đại này văn học cổ điển cũng không có thị trường quá lớn.
Nhâm Hòa tin tưởng tác phẩm như vậy nếu như đặt vào quỹ Thanh Hòa có lẽ có thể thỏa mãn cho Chu Vô Mộng làm từ thiện, ít nhất là có thể tạm thời thỏa mãn. Hơn nữa nếu để Chu Vô Mộng đề cao tác phẩm này thì doanh số chắc chắn sẽ tăng mạnh, bảo hộ bản quyền của thế giới này hơn xa so với kiếp trước, cho nên một điều chắc chắn chính là tiền lời mà tác phẩm này đem lại sẽ hơn xa so với kiếp trước của Nhâm Hòa.
Suy cho cùng sách chính là phương pháp chữa lành tâm hồn cần thiết trong thời đại nhanh chóng này.
Còn về việc người khác nghi ngờ tại sao Nhâm Hòa có thể viết ra được tác phẩm này, thậm chí kể cả Chu Vô Mộng cũng sẽ nghi ngờ, thì Nhâm Hòa chỉ nói một câu: “Không phải ta viết nhưng bản quyền ở trong tay ta.”
Ngay cả tác giả đều nặc danh, thật sự là quá vô lại, ta chẳng cần quan tâm ngươi nghi ngờ ta việc gì, ta cũng không tính toán lấy cái này để nổi danh, ngươi muốn phỏng vấn ta cũng không thể tìm được, cho nên căn bản không có cơ hội. Kiếm tiền chính là kiếm tiền, Nhâm Hòa cảm thấy không có cái gì cần giải thích với bọn họ.
Bất quá Chu Vô Mộng cũng không thấy rõ hết thảy, hắn hỏi: “Quyển sách này có thể bán được tiền sao?”
“Đương nhiên là có thể rồi!” Nhâm Hòa có chút dở khóc dở cười, trước kia lão Chu còn phê bình hắn trong mắt chỉ toàn là tiền với tiền, hiện tại sau khi đưa tiền lời đi làm từ thiện thì chính lão Chu mới là người như vậy, cảm giác xoay chuyển này rất là kỳ quái, nhưng lại có chút đáng yêu. Nhưng trong lòng Nhâm Hòa đột nhiên có một chút đau xót, loại tình cảm này hắn không thể học tới nhưng hắn có thể lấy nỗ lực lớn nhất duy trì.
Phải biết rằng lão Chu tuy rằng là chủ tịch của Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô, nhưng tập đoàn này thực chất là tập đoàn nhà nước, chức vị chủ tịch của hắn cũng chỉ là do chính phủ bổ nhiệm, cũng không có bất cứ cổ phần gì cả, thuần túy đi làm ăn lương mà thôi.
Dưới loại tình huống như vậy mà hắn vẫn có thể đi làm từ thiện, đúng là thật sự không dễ dàng. Không thể không nói, thời đại bình thường vẫn tồn tại anh hùng, bọn họ chưa chắc mạnh mẽ cường đại như thế nào cả, cũng sẽ không vượt nóc băng tường, cũng sẽ không bắn trúng lỗ của đồng xu cách 800 mét, nhưng bọn họ ở thời đại bình thường như vậy vẫn lập lòe ánh sáng nhân tính.
Nhâm Hòa nói: Quyển sách này sau khi ngài xem thì sẽ minh bạch, nó là tác phẩm vừa có tính văn học vừa có doanh số lớn, nếu ngài có thể vận dụng nó thật tốt thì nó sẽ cung cấp trợ lực rất lớn cho quỹ Thanh Hòa!”
Chu Vô Mộng vẫn nửa tin nửa ngờ nhìn Nhâm Hòa, nhưng không biết bằng cách nào hắn vẫn tin tưởng đối phương, suy cho cùng thiếu niên này luôn biết sáng tạo kỳ tích. Lần trước nói muốn cứu vớt doanh số võ hiệp, kết quả Côn Luân nổi tiếng khắp Trung Quốc, hiện tại đừng nói là quay phim bộ, ngay cả quay thành phim điện ảnh cũng có.
Đây cũng là nguyên nhân lão Chu luôn nhớ thương, mong muốn đưa Côn Luân vào quỹ Thanh Hòa…….
“Ngươi chừng nào gửi tác phẩm này cho ta?” Chu Vô Mộng vẫn đuổi theo không buông hỏi.
“Hai tuần sau đi.” Nhâm Hòa nghĩ nghĩ rồi nói, suy cho cùng chính mình đá quán ở Kinh Đô cũng không tốn quá nhiều thời gian, trở về bỏ thêm một chút công sức gõ chữ, nhưng ít nhất cũng phải cần thời gian một tuần mới có thể sao chép xong “Truy Phong Tranh”, cũng may số lượng từ của quyển sách này không phải quá nhiều, kém xa so với Côn Luân.
“Thời gian hai tuần có chút dài….. Đúng rồi, ngươi ở lại Kinh Đô bao lâu?” Chu Vô Mộng đột nhiên hỏi: “Công tác quay chụp Côn Luân trì trệ không tiến bởi vì quỹ Thanh Hòa, vừa lúc ngươi đến đây thì trước tiên hoàn thành tuyển diễn viên, ngươi quyết định thời gian đi, đến lúc đó cùng tham dự một chút.”
“Vậy 5 ngày sau đi.”
………….
Thời gian chính thức đếm ngược, ngày hôm sau Nhâm Hòa ở lại khách sạn nghỉ ngơi suốt cả ngày, tới buổi tối hắn yên lặng đi ra khỏi khách sạn, mang theo mũ lưỡi trai, lái xe tải hòa vào dòng xe cộ của Kinh Đô.
Cái này giống như là một trận chiến vậy, giới giải trí từ trước tới nay đều là chiến trường danh lợi, thị trường của ngươi nhiều hơn một phần thì có lẽ người khác sẽ ít đi vài phần.
Bất cứ cái gì cũng phải dùng phương thức cướp đoạt chiếm lĩnh, đoạt độ nổi tiếng, đoạt tài nguyên, đoạt bài hát,…..
Thời gian công bố bài hát mới đều phải định ra, ở giữa những vị tai to mặt lớn cố gắng không xung đột, miễn cho có vị thần nhân nào ngã xuống. Đương nhiên cũng có trận chiến cố ý, ví dụ như giữa Giang Tư Dao và Giang Thần vậy, từ trước tới nay hai người đều công bố album cùng thời điểm, tương ái tương sát, cực kỳ kịch liệt.
Tính cách hai người này một người đều kiên cường hơn so với một người, luôn luôn tranh cao thấp, Nhâm Hòa suy nghĩ có lẽ bởi vì hai người không phục lẫn nhau nên mới chia tay, cũng không biết kết cục cuối cùng của hai người này sẽ đi về nơi nào.
Trong giới giải trí, vị trí tranh đoạt danh lợi lớn nhất là giọng hát chính, Dương Tịch là một cô gái mới chập chững thì lấy gì mà dừng chân tại giới giải trí? Nhâm Hòa cảm thấy ngoại trừ bài hát phải dễ nghe ra, thì cũng cần thủ đoạn nữa.
Dương Tịch đơn thuần nên không hiểu cái này, nhưng mà nàng còn có Nhâm Hòa.
Mà buổi tối hôm nay Nhâm Hòa mang theo Dương Tịch, hoàn toàn đứng ra, hướng về những con cá mập của giới giải trí mà tuyên chiến! Hắn muốn tại năm ngày này, làm cho quang mang của Dương Tịch không thể bị người khác dễ dàng che giấu, qua trận chiến này, Dương Tịch nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất trong giới giải trí.
Hai người bọn họ, chỉ là thiếu niên thiếu nữ 16 tuổi sắp sửa tuyên chiến với toàn bộ giới giải trí, loại chuyện này ngẫm lại đã cảm thấy kích thích!
Đám cá mập giới giải trí, chuẩn bị nghênh chiến đi, hiện giờ Nhâm Hòa không thể che giấu nổi ý cười trên mặt.
………..
Ban đêm của Kinh Đô là thời điểm huy hoàng.
Nó phồn vinh, nó hưng thịnh, mang lại cho mọi người càng nhiều mỏi mệt, càng nhiều oán giận.
Nhưng mà ban đêm này cũng có người lựa chọn che lại hai lỗ tai, không đi nghe sự mỏi mệt của nó, không đi nghe sự oán giận của nó, không đi nghe sự phồn vinh của nó….
Vì thế thế giới này rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Tạ Trạch Hi lúc này đang ngồi cạnh tủ kính quầy bar, quán bar từ sớm đã có khách nhân, có hơi thở ầm ĩ, chỉ là nàng có chút phiền muộn. Quán bar mở điều hòa, Tạ Trạch Hi chỉ mặc một bộ bó sát người, đem đường cong thân hình hơn hai mươi tuổi của nàng lộ ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Từ đầu năm đó, thịnh thế âm nhạc chấm dứt, sinh ý của nàng lên như diều gặp gió, rất nhiều người nổi tiếng giới ca nhạc tới quán bar của nàng diễn xuất, cũng có nhiều khách hàng nguyện ý tới nơi này uống rượu, nghe nhạc.
Chỉ là nàng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó…….
Đại khái là thiếu cảm giác kinh diễm đi.
Có người thường nói, thời niên thiếu không nên gặp người nào quá mức kinh diễm, bởi vì cuộc sống sau này của ngươi sẽ cảm thấy nhạt nhẽo.
Mà Tạ Trạch Hi lúc này chính là có suy nghĩ như vậy, nàng bỗng nhiên nghĩ tới hai thiếu niên thiếu nữ kia còn có thể xuất hiện trong cuộc sống của nàng nữa hay không, giống như là cuộc sống bình tĩnh khát vọng tình cảm mãnh liệt vậy.
Có đôi khi nàng nằm mơ thấy hai thiếu niên đội mũ lưỡi trai đứng ở trước cửa quán bar, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Chủ quán, có thể hát không?”
Nàng mỗi lần đều sẽ trả lời có thể, sau đó tỉnh giấc.
Nhưng sau đó thì chỉ thấy căn phòng trống rỗng.
Sinh ý tốt, không lo cơm áo, tinh thần lại không có, loại cảm giác này quả thực không dễ chịu chút nào.
Đột nhiên, ánh mắt Tạ Trạch Hi lúc này đang nhìn về phía cửa sổ quán bar thì ngây ngẩn cả người, giống như là chính mình động vào nút bấm thần bí nào đó của thế giới vậy, sau đó tiến vào mộng cảnh.
Xuyên thấu cửa kính nhìn ra bên ngoài thấy một đôi thiếu niên thiếu nữ đang đội mũ lưỡi trai, Tạ Trạch Hi không có nhìn được gương mặt bọn họ, nhưng lại có thể nhìn thấy ý cười khẽ nở trên môi, Tạ Trạch Hi có thể xem hiểu khẩu hình, đó chính là cảnh tượng lặp lại vô số lần trong mơ: Chủ quán, có thể hát không?