TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 149: Trường tiểu học hi vọng đầu tiên của quỹ Thanh Hòa

Sau khi đăng ký xong nguyện vọng thì Dương Tịch sẽ phải theo Dương Ân quay trở lại Kinh Đô, thời điểm điền nguyện vọng xong các bạn học trong lớp đều muốn tụ tập lại, Đoạn Tiểu Lâu là lớp trưởng nên phụ trách tổ chức.

Nhưng mà lúc Nhâm Hòa nhận được thông tin thì trực tiếp tỏ vẻ rằng chính mình khả năng không tham gia được bởi vì hắn muốn đi một chuyến tới Kinh Đô, phải hơn một tuần mới có thể trở về.

Nhưng không chờ mọi người kịp phản ứng, Đoạn Tiểu Lâu đã nói: “Vậy chờ một tuần sau thì tổ chức vật, chúng ta tổ chức họp lớp thiếu ai cũng có thể nhưng tuyệt đối không thể thiếu Trạng Nguyên như ngươi được, mọi ngươi nói có phải hay không?”

Các bạn học khác cũng không có nghĩ nhiều mà cười nói: “Đúng vậy, thiếu ai thì thiếu chứ nhất định không thể thiếu ngươi được, chúng ta chò ngươi quay trở về từ Kinh Đô!”

Thuộc tính mị lực của Nhâm Hòa hiện tại là +3, điểm thuộc tính này vô hình chung đã khiến cho người khác muốn thân cận với hắn hơn một chút, hơn nữa ấn tượng đầu tiên của người xa lạ với hắn cũng sẽ không quá xấu. Cho nên mọi người đều không cảm thấy Nhâm Hòa có vấn đề gì, dù sao thì cũng đã tới thời điểm nghỉ hè rồi, lúc nào tụ tập mà chẳng được!

Đoạn Tiểu Lâu bỗng thuận miệng hỏi: “Đi Kinh Đô làm gì vậy? Đi du lịch sao?”

“Ừm, du lịch.” Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói: “Thật là làm phiền mọi người chờ ta, sau khi quay lại ta sẽ mời tiền cơm nhé!”

“Ha ha, xem ra Nhâm Hòa sau khi thi đỗ Trạng Nguyên thì đã có nhiều tiền tiêu vặt rồi, vậy tốt, chúng ta chờ ngươi mời khác!”

Nhâm Hòa nói đùa với bọn họ một lát nữa rồi rời khỏi phòng học, ngẫu nhiên tiêu pha một chút để thỏa mãn tâm tình nhà giàu mới nổi của chính mình cũng không tệ……

Buổi tối Dương Ân dẫn theo Dương Tịch xuất phát, bất quá hai người cũng không có cảm giác sắp chia li gì cả, bời vì tất cả đều rõ ràng, thời gian gặp lại sẽ không còn quá xa!

Dương Tịch ngồi xe lửa xuất phát từ Lạc thành, điểm đến là Kinh Đô.

Nàng nhìn cảnh sắc thành phố đang dần lùi lại ngoài cửa, sau đó chậm rãi tiến vào đồng ruộng, tâm tình của nàng cất giấu một chút kích động, bởi vì lần trở về Kinh Đô này nàng có mang theo năm bài hát mới.

Hơn nữa người kia cũng đã gửi tin nhắn tới, đối phương đã khởi hành lái xe một đường hướng về phía bắc theo bước chân nàng tiến vào Kinh Đô. Loại cảm giác này giống như là có một vị kỵ sĩ đang âm thầm đi theo bảo hộ chính mình vậy.

Dương Tịch cảm thấy cuộc sống của chính mình rất khó để bình tĩnh trở lại kể từ khi gặp được Nhâm Hòa, đối phương luôn luôn bày ra chỗ thần kỳ của chính mình, nửa năm qua số lần nhận được kinh hỉ từ đối phương đã nhiều hơn tổng 16 năm trước đó cộng lại rồi.

Nàng đã đem bức tranh mà Nhâm Hòa phác họa treo lên trên tường trong phòng ở Lạc thành rồi, mỗi khi nhìn thấy bức tranh đó thì nàng lại có chút đắc ý, ai có thể nghĩ đến bức tranh nổi tiếng như vậy lại đang được treo trong phòng của nàng chứ?

Hơn nữa nhân vật chính trong tranh lại là chính mình.

Dương Ân nhìn thấy vẻ mặt ngọt ngào nhìn ra bên ngoài cửa sổ của Dương Tịch thì có chút buồn bực, chẳng lẽ con gái rượu của chính mình thật sự không có tình cảm gì với Nhâm Hòa? Bằng không lúc chia lìa lại không có chút cảm xúc thương cảm gì là sao?

Chỉ là hắn nào biết được rằng Nhâm Hòa đã trên đường đuổi theo bắt cóc con gái rượu của chính mình…..

Xe lửa chậm rãi chạy về phía Kinh Đô, tòa thành thị danh lợi cùng dục vọng, thiếu nữ đơn thuần trong tình yêu đang nhìn cánh đồng bát ngát bên ngoài cửa sổ, hết thảy đều động lòng người như vậy, mà thanh xuân hiện tại mới chỉ mở màn mà thôi….

……….

Nhâm Hòa lái xe bán tải một đường chạy nhanh tới Kinh Đô, hiện tại cách lần đá quán gần nhất đã hơn nửa năm rồi, nhưng độ nóng của năm bài hát kia vẫn chưa giảm xuống, cho dù là ở Lạc thành cũng có thể dễ dàng nghe được người khác ngâm nga năm bài hát đó, thậm chí ngay cả những ca sĩ trường đại học văn nghệ đều nghe những bài hát như vậy.

Có thể nói lần đá quán trước của bọn họ rất thành công, mà lần này bọn họ trở lại Kinh Đô sẽ kéo theo làn sóng thứ hai càng cao hơn.

Dọc đường đi cũng rất thuận lợi, khi hắn chạy tới Kinh Đô thì Dương Tịch cũng vừa mới trở lại nhà ông bà nàng, hôm nay khẳng định là không bắt cóc được. Nhưng cũng may Nhâm Hòa đã biết được, tuy rằng Dương Tịch về tới Kinh Đô nhưng vẫn ở dưới quyền giám hộ của Dương Ân, cũng sẽ không thường xuyên ở cùng với Tô Như Khanh, suy cho cùng Dương Ân cũng đã ly hôn với Tô Như Khanh rồi, mà Dương Ân mới là người giám hộ hợp pháp của Dương Tịch.

Cha vợ suy cho cùng dễ đối phó hơn một chút so với mẹ vợ….

Lần trước Nhâm Hòa đã lĩnh giáo sâu sắc rồi.

Vị mẹ vợ này của hắn không phải là dễ trêu, lẽ ra mọi người hẳn là nên ngồi xuống giảng đạo lý, nhưng mà Tô Như Khanh lại ra bài không theo kịch bản, trực tiếp không giảng đạo lý với ngươi!

Nhâm Hòa không có việc gì nên hẹn lão Chu ăn cơm, Chu Vô Mộng nghe thấy Nhâm Hòa tới Kinh Đô thì kinh hỉ, vừa đúng lúc hắn cũng có một đống chuyện muốn thương lượng cùng Nhâm Hòa.

Thời điểm ăn cơm tối, Chu Vô Mộng trực tiếp kéo Nhâm Hòa tới quán vịt quay, Nhâm Hòa thấy Chu Vô Mộng bày ra bộ dáng xa hoa như vậy thì trong lòng thầm gào thét không tốt, lão nhân này chỉ sợ có tính toán gì lên đầu của hắn!

Bằng không lấy bộ dáng cần kiệm của lão Chu thì sao có thể mời hắn tới địa phương này ăn cơm? Nhâm Hòa xem bộ dáng của Chu Vô Mộng đã biết rồi….

Hai người vừa ngồi xuống thì Chu Vô Mộng đã nói: “Tiền bản quyền của Tam Tự Kinh đã được gửi vào quỹ Thanh Hòa, trụ sở của quỹ Thanh Hòa tạm thời đặt ở khu bất động sản nhàn rỗi của ta, do đứa con trai thứ hai của ta cung cấp miễn phí, ngươi cứ yên tâm tiền của quỹ Thanh Hòa sẽ được dùng ở nơi chính đáng, ta sẽ không phô trương miễn phí.”

Việc này lão Chu đã nói qua trước đây rồi, hắn có bốn đứa con trai, tuy rằng đều không tính đại phú đại quý, nhưng cũng đều không nghèo, ngày thường tương đối ủng hộ lão Chu làm từ thiện.

Có thể cống hiến ra một chỗ bất động sản làm trụ sở, điều này ở trong mắt Nhâm Hòa đã được xem như là tương đối vô tư rồi, phải biết bất động sản này tuy vẫn là của hắn trên danh nghĩa nhưng nếu đã dùng để làm trụ sở của quỹ Thanh Hòa thì trong thời gian ngắn hắn không thể dùng được.

Nhâm Hòa từ trước tới nay chưa từng lo lắng lão Chu sẽ làm ra chuyện gì đó với quỹ Thanh Hòa, hắn an ủi nói: “Ta từ trước tới giờ chưa bao giờ lo lắng về phương diện này, ngài cứ tự mình làm là được.”

“Ta vẫn phải nói với ngươi một tiếng mới được.” Lão Chu tiếp tục nói: “Trường tiểu học hi vọng đầu tiên của chúng ta chuẩn bị bắt đầu xây dựng, trong khoảng thời gian này đã có khá nhiều người hứng thú về chuyện từ thiện muốn gia nhập vào, đều không cần tiền lương, đương nhiên cũng thê hai sinh viên xử lý giấy tờ của quỹ. Trường tiểu học hy vọng đầu tiên sẽ xây dựng ở Thiểm Bắc, chúng ta dự tính chậm rãi từ Thiểm Bắc sau đó tới toàn bộ Tây Bắc, giúp đỡ cho toàn bộ con em vùng Tây Bắc.”

Khẩu khí lớn như vậy, đây là muốn làm bánh vẽ sao…….

Nhâm Hòa ho hai tiếng rồi nói: “Ngài nói thẳng vấn đề chính đi, ta cũng không phải là người cố tình làm ra vẻ, việc ta có thể làm thì nhất định sẽ làm…….” Đối với Nhâm Hòa mà nói chuyện từ thiện đối với hắn là chuyện tốt, không chỉ có thể giúp trẻ em vùng cao mà còn có thể để những người có tâm làm từ thiện nhưng không có tiền có thể dụng võ, đây cũng là chuyện tốt!

Hơn nữa dựa vào giao tình của hắn với lão Chu, nếu đối phương có yêu cầu gì mà chính mình có thể làm được thì cũng sẽ thuận tay làm một chút….

Chu Vô Mộng cười nói: “Ta biết ngươi nhất định là người thẳng thắn, là cái này, gần nhất ta có nói qua tiền bản quyền về tranh vẽ của Tam Tự Kinh khẳng định sẽ không quá cao….. Quỹ Thanh Hòa của chúng ta vẫn là thiếu tiền! Ngươi xem có thể đưa bản quyền của Côn Luân xung quỹ được không?”

Lão Chu hiện tại mỗi lần nhắc đến quỹ Thanh Hòa với Nhâm Hòa đều nói: Quỹ Thanh Hòa của chúng ta….. Đây là để Nhâm Hòa có thêm vài phần đồng cảm với quỹ Thanh Hòa…..

Chẳng qua là đối phương cứ nhớ thương tới hạng mục kiếm được nhiều tiền nhất của hắn, chính mình hiện tại vẫn đang còn công ty trò chơi Thanh Hòa gào khóc đòi ăn đây! Kể cả chính mình viết ra thứ càng đáng giá hơn nhưng cũng cần thời gian lên men, mà phía bên trò chơi Thanh Hòa thì không thể chờ được.

Nhâm Hòa nghĩ nghĩ nói: “Ngài xem thế này có được không, hiện tại bản quyền Côn Luân ngài tạm thời đừng nhớ thương nữa, ta đảm bảo với ngài trong vòng một tháng sẽ viết ra một tác phẩm mới! Đến lúc đó bản quyền của nó sẽ do quỹ Thanh Hòa trực tiếp sở hữu!”

Nghe vậy thì ánh mắt của Chu Vô Mộng lập tức sáng lên, hỏi liên tiếp mấy vấn đề: “Tác phẩm gì? Đã viết hay chưa? Tên gọi là gì? Là hai bộ còn lại của Sơn Hải Kinh sao?”

“Không phải hai bộ còn lại của Sơn Hải Kinh, bó gọi là Truy Phong Tranh!”

Nói thật Nhâm Hòa vốn dĩ không tính toán động vào quyển sách này bởi vì chuyện xưa phát sinh bên trong cũng không xuất phát từ Trung Quốc, đến lúc đó người ta hỏi ngươi một cái học sinh trung học vì cái gì có thể viết được loại tác phẩm này, vậy thì Nhâm Hòa thực sự không có cách nào trả lời.

Nhưng mà hiện tại hắn đã dự định chơi theo kiểu lưu manh, căn bản không có dự định trả lời, ngươi cần gì quan tâm ta làm sao biết được, tối qua ta mơ đấy được chưa?

Từ trước tới nay Nhâm Hòa không có tính toán công khai thừa nhận nhưng thứ kia là do chính mình viết, kể cả có người nhớ kĩ tìm được hắn thì hắn nhất định sẽ phủ nhận tất cả không phải hắn viết.

Một là bởi vì chính hắn không có dự định thừa nhận các tác phẩm đó là của chính mình mà chỉ thuần túy để kiếm tiền mà thôi, thứ hai là hắn cũng không có dự định nổi tiếng thông qua những thứ đó.

Đến lúc đó nhất định sẽ có người hỏi: “Ngài Nhâm Hòa, ngài có thể trả lời vì sao ngài có thể viết ra được tác phẩm này được không? Các chi tiết trong đó không phải là người chưa từng trải qua có thể viết được!”

Nhâm Hòa lúc đó nói một câu: “Ngại quá ngươi nhận sai người rồi, cái đó cũng không phải ta viết.”

Vốn dĩ chỉ để kiếm tiền thôi thì cần gì phải làm ra vẻ, Nhâm Hòa từ trước tới nay chưa bao giờ tính toán đạt được cả danh lẫn lợi trên phương diện văn học này, hắn thật hy vọng chính mình nếu sau này thành danh thì những người khi nhắc tới hắn sẽ là: Cha đẻ của Dota, ông trùm trò chơi, vương giả của thể thao cực hạn……

Ta chính là một người chơi lớn, cũng không phải tác giả gì cả! Những thứ mà các ngươi cảm thấy nổi danh vẻ vang thì với ta chỉ là công cụ kiếm tiền mà thôi……. Hơn nữa tiền này cũng sẽ đem đi làm từ thiện.

Chính mình quả thực là người coi tiền tài danh lợi là cặn bã mà……. Nhâm Hòa lúc này không biết xấu hổ mà nghĩ như vậy.

Mà Nhâm Hòa sở dĩ lựa chọn “Truy Phong Tranh” là tác phẩm thứ hai của quỹ Thanh Hòa hoàn toàn bởi vì nó đủ bán chạy, kiếp trước đây chính là một trong số ít tác phẩm có thể bá chiếm mười vị trí đầu, hơn nữa kéo dài đến mười năm!