Bởi vì Nhâm Hòa là Trạng Nguyên năm nay, nhưng mà vì đủ mọi lý do mà đáng ra người vốn nên được chú ý thì bây giờ vẫn còn đang tự do tự tại đi dạo….
Có nhóm người muốn phỏng vấn Nhâm Hòa một chút nhưng mà dù sống dù chết đều không thể tìm thấy bóng dáng Nhâm Hòa, trực tiếp tới nhà thì trong nhà không có ai! Nhóm phóng viên này hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ vị Trạng Nguyên này bị bốc hơi khỏi thế giới rồi?
Bọn họ bắt đầu đi trường học tìm người quen biết Trạng Nguyên năm nay để hỏi tin tức, bọn họ cũng nghĩ rằng nên liên hệ với cha mẹ của Trạng Nguyên.
Nhưng sau khi bọn họ tìm hiểu thì phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng: Cha của đối phương thế mà là thư ký đương nhiệm của Lạc thành! Thế này thì còn ai có thể đi phỏng vấn được chứ?
Bọn họ quay ra liên hệ với mẹ của Nhâm Hòa, trong trường học cũng có lưu số điện thoại. Kết quả khi gọi tới người nhấc máy không phải là mẹ của Nhâm Hòa mà là thư ký của nàng, vừa mở miệng đã nói là tổng giám đốc Như hiện tại không tiện nghe máy, làm phiền đến công ty hẹn trước.
Toàn là đại lão thế này thì còn phỏng vấn cái rắm à!
Mà Nhâm Hòa cũng đã sớm đoán được khẳng định sẽ có phóng viên muốn phỏng vấn chính mình nên đã sớm trốn tới công ty rồi, nguyên nhân hắn không tiếp nhận phỏng vấn cũng rất đơn giản: Bởi vì hắn hiện tại không thể lên báo!
Bởi vì bây giờ có một tên phóng viên luôn nhìn chằm chằm vào hắn mục đích khai quật thân phận kỵ sĩ của hắn, lúc trước chính mình có thể trốn được một lần, hiện tại càng không thể lộ mặt trên báo chí được.
Tiểu mập mạp Hứa Nặc cũng tra được điểm ròi, 570 điểm, đỗ vào trường Nhất Tam là thoải mái. Hai ngày nay tiểu mập mạp thần thanh khí sảng, cha của hắn bởi vì thấy hắn đạt điểm không tệ nên đặc biệt thưởng hắn 1000 đồng, cho nên hắn vui vẻ không ngừng.
Bất quá lúc này ở giữa lại xuất hiện một nốt nhạc đệm, Hứa Nặc không biết vì suy nghĩ gì mà nhất quyết không chịu lấy 40% cổ phần, đánh chết cũng không cần, thậm chí còn nói tàn nhẫn rằng nếu cho hắn cổ phần thì hắn sẽ không làm.
Nhâm Hòa rơi vào đường cùng chỉ có thể trước tiên đồng ý, sau này lại khuyên sau, chỉ là công ty cổ phần yêu cầu phải có ít nhất 2 cổ đông trở lên, cho nên cuối cùng hai người tiến hành chuyển nhượng cổ phần, Hứa Nặc chiếm 3%, còn Nhâm Hòa chiếm 97%.
Sau đó Nhâm Hòa mới hiểu được bởi vì chính hắn mở miệng nói đã đầu tư 1700 vạn rồi làm Hứa Nặc hạ quyết tâm, số tiền này đối với hắn mà nói thật sự quá lơn, Hứa Nặc lớn như vậy rồi cũng chưa hiểu rõ khái niệm 1700 vạn là cái gì, 1000 đồng tiền đã để hắn cao hứng cả tháng rồi nên khi nghe 1700 vạn thì quá dọa người!
Hứa Nặc thật sự cảm động khi Nhâm Hòa đối xử với hắn như vậy chỉ là hắn không thể chiếm tiện nghi của Nhâm Hòa được, ít nhất là không thể chiếm tiện nghi lớn như vậy được.
Cho nên nói giữa quan hệ người với người, thái độ của Nhâm Hòa đối với hắn cũng quyết định thái độ của hắn đối với Nhâm Hòa.
Nói thật Nhâm Hòa trước đó cũng lo lắng qua bởi vì lỗ hổng từ phía Hứa Nặc mà sau này công ty Thanh Hòa trưởng thành sẽ bị người khác nhắm vào thu mua….. Nhưng là sau khi hắn suy nghĩ nửa ngày thì phát hiện chính mình lo thừa, chính hắn từ trước tới nay còn không có dự định đưa công ty này niêm yết….
Hơn nữa Nhâm Hòa đã sớm có quyết định rồi, chỉ khi có hai phần ba cổ phần trở lên quyết định, bằng không thì công ty Thanh Hòa vĩnh viễn chỉ có hai cổ đông mà thôi, cũng chỉ có từng đó cổ phần.
Mà hiện nay Nhâm Hòa nắm trong tay 97% cổ phần, hơn nữa không có dự định niêm yết nên không cần lo lắng loại chuyện này.
Niêm yết trên thị trường vốn dĩ vì huy động vốn, chỉ là Nhâm Hòa căn bản không suy xét qua bất cứ chuyện góp vốn gì, tất cả vốn đều từ tiền nhuận bút của chính mình mà ra, tự cung tự cấp!
Có thể nói Nhâm Hòa kỳ thật rất nhẹ nhàng, dùng tiền của chính mình đi xây dựng một con quái vật khổng lồ! Mà con quái vật khổng lồ này chính là đường lui của hắn, cái gì cũng có thể xảy ra chuyện nhưng đường lui thì không thể.
Tới lúc đăng ký nguyện vọng, mọi người sau khi thi xong gặp mặt lại bỗng có một loại cảm giác nhẹ nhàng, không có áp lực thành tích, hơn nữa sau này đoán chừng sẽ không gặp lại nữa.
Cho dù là ở trong một thành phố, càng học lên cao thì càng có khả năng không còn qua lại với nhau, tất cả mọi người đều phải trải qua và quen dần quá trình này.
Lạc thành vào tháng 7 ánh mặt trời giống như cột sáng phun ra từ tầng mây xuống mặt đất, bầu trời cuồn cuộn mây bay, tiếng ve cũng đã dần vang. Đám học sinh vui đùa ầm ĩ dưới sân trường, Nhâm Hòa lúc này đang đứng ở tầng 3 nhìn xuống, vậy là cuộc sống học sinh thời trung học của chính mình cũng kết thúc, nhân sinh lại bước ra thêm một giai đoạn mới.
Đối với các thiếu niên trước mắt, cuộc sống mới lạ chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng đối với Nhâm Hòa mà nói cuộc sống của hắn giống như là đếm ngược vậy, đếm ngược từ tuổi 16 tới tuổi 26.
Kiếp trước hắn ở tuổi 26 xuyên không, hắn không lo lắng cái khác, hắn chỉ lo lắng chính mình sống tới tuổi thứ 26 vẫn còn quá nhiều tiếc nuối, như vậy chẳng phải sẽ uổng phí cơ hội xuyên không này sao?
Rất nhiều người đều biết Trạng Nguyên năm nay chính là Nhâm Hòa, nhưng mà không có bao nhiêu người tới chúc mừng hắn, không ít người cho rằng thành tích của hắn là không chân thật! Chỉ là trong lúc vô hình, quanh người Nhâm Hòa lại có thêm một vòng ánh sáng.
Mà Nhâm Hòa cũng mừng rỡ vì không có quá nhiều người tới khách khí với hắn, hắn thực sự lười hàn huyên cùng những người này, dù sao sau khi khách sáo xong thì khi gặp lại mọi người vẫn sẽ không nói chuyện, cũng sẽ không có quá nhiều cơ hội gặp gỡ.
Ở trong mắt Nhâm Hòa, không phải là bọn họ quá non nớt không có đề tài nói chuyện chung mà là bọn họ quá không thú vị, không có gì đặc biệt.
Giấy đăng ký nguyện vọng cũng là do giáo viên tiếng anh phát cho bọn họ, Nhâm Hòa, Dương Tịch, Hứa Nặc ba người không có chút do dự nào mà lựa chọn tiếp tục học ở trường này, trường Nhất Tam, trường học cũ của Nhâm Hòa, nghe có vẻ rất phong cách phương tây nhưng chất lượng dạy học thật sự giống nhau.
Lẽ ra hiện tại Hứa Nặc hoàn toàn có thể lựa chọn không ít trường học tốt hơn, cha của hắn cũng muốn đăng kí trường học tốt hơn cho hắn nhưng Hứa Nặc vẫn nghĩa vô phản cố học ở Nhất Tam, bởi vì đây chính là chuyện hắn cùng Nhâm Hòa thương lượng xong rồi.
Ba người sau khi đăng kí xong thì nhìn nhau cười, cũng không biết lên cấp ba rồi còn có thể học chung lớp nữa hay không, dù sao đến lúc đó Nhâm Hòa sẽ tìm cách.
Giáo viên tiếng anh sau khi thu hồi giấy đăng kí nguyện vọng còn đặc biệt nhìn qua giấy của Nhâm Hòa, không có suy nghĩ gì khác, chỉ thuần túy muốn biết con hắc mã này chuẩn bị đi tới nơi nào học, nhưng mà khi hắn nhìn thấy nguyện vọng của Nhâm Hòa thì ngây ngẩn cả người, điểm cao như vậy lại tiếp tục học ở đây? Đây là đang đùa giỡn à?
Trường chính hắn dạy nên hắn biết trình độ như thế nào, cho nên khi nhìn thấy nguyện vọng của Nhâm Hòa thì hắn cảm thấy đối phương chẳng lẽ điên rồi? Bất quá hiện tại các giáo viên không còn quá phản cảm đối với Nhâm Hào nữa, suy cho cùng sau khi hắn dạy học thì đối phương cũng chưa từng gây ra rắc rối gì cho hắn, mặc kệ đối phương học ở đâu thì học, dù sao sau khi lên cấp ba rồi thì không còn quan hệ gì với hắn, tuy chung một trường nhưng trường cấp hai và cấp ba của Nhất Tam cũng không có quá nhiều liên hệ.
Giáo viên tiếng anh cứ như vậy cầm tệp nguyện vọng đi tới phòng giáo vụ, bởi vì những thứ này bọn họ không thể giữ lại, cần phải giao cho phòng giáo vụ.
Sau khi giáo viên tiếng anh tới phòng giáo vụ thì chủ nhiệm Lưu đang nâng chén trà chuẩn bị uống thấy vậy sáng mắt lên, hỏi: “Đây chính là đăng kí nguyện vọng của lớp Nhâm Hòa sao?”
Giáo viên tiếng anh nghe vậy thì nghi hoặc không biết chủ nhiệm Lưu vì sao lại hỏi chuyện này, bất quá hắn hỏi rồi thì chính mình cũng phải trả lời: “Không biết vì cái gì thi được điểm cao như vậy mà vẫn học trường chúng ta!”
Bang….. Chén trà trong tay chủ nhiệm Lưu lúc này rơi xuống đất vỡ tan…..