Người vẽ tranh trên thế giới này rất nhiều mà tranh phác họa kỳ thật đều bị người đời coi như là kỹ năng nhập môn, trừ phi muốn học tập quốc họa, nếu không trong tình huống bình thường phác họa chỉ là hạng mục nhập môn khi học vẽ tranh mà thôi.
Nhưng mà hiện tại có người sử dụng kỹ năng cơ sở như vậy để vẽ ra một siêu phẩm!
Trước tiên chưa nói tới cơ sở của bức họa này, có thể dùng bút chì mà vẽ ra sân khấu làm cho những người nhìn thấy cảm giác như có một sân khấu hiện ra trước mắt, cái này không phải ai cũng có thể làm được.
Đầu tiên người này có thể làm được trong tim có tranh, bằng không thì làm thế nào mà bố cục được? Lại nói bất cứ chi tiết do dự nào đều có khả năng dẫn tới chỉnh thể bức họa không còn hài hòa, đây chính là sự khác nhau giữa đại sư và người thường.
Đại sư vẽ tranh sẽ làm người nhìn cảm thấy thoải mái, người thường vẽ sẽ làm ngươi có cảm giác nói không nên lời!
Nhưng mà bọn họ không biết rằng trong tim có tranh tính là cái gì chứ, Nhâm Hòa có siêu ký ức, không cần quan tâm đồ vật chi tiết thế nào hắn đều có thể nhớ kỹ…..
Đương nhiên, chân chính trong tim có họa kỳ thật là trình độ cao hơn cái này, chẳng qua nếu để tả thực thì siêu ký ức là vô địch.
Nhưng điều mà làm cho mọi người chú ý trong bức tranh này không phải là bởi vì nó chân thật như thế nào, mà là bởi vì cô gái ở trung tâm bức họa kia.
Cô gái này không có vẻ mặt cố định, thậm chí ngũ quan đều rất đơn giản, nhưng là loại cảm giác này làm cho những người không cố tình chú ý tới trên người Dương Tịch, cũng như chưa từng quen biết Dương Tịch nhớ lại năm tháng tốt đẹp nhất của chính mình vậy.
Đã từng vì một người mà hèn mọn, xúc động, từng vì một người mà trả giá.
Mà người kia chính là đồ vật quý giá nhất của chính mình, có lẽ đó là mối tình đầu, có lẽ là người vợ hiện tại, có lẽ là bạn gái,….
Nó đại biểu tất cả sự vật con người tốt đẹp.
Chưa cần nói bức họa về phần kỹ xảo có được hay không, nhưng nó có thể hoàn mỹ làm cho người xem nhớ lại hồi ức thì bản thân nó đã rất thành công rồi.
Cho nên bức họa này đã nổi tiếng, người theo đuổi giấc mơ, đúng vậy, đó chính là một giấc mộng đẹp thời thanh xuân.
Bài viết này bỗng nhiên không thể hiểu được đã trở thành một bài viết kỳ quái, mọi người bắt đầu bỏ qua chuyện bức tranh, từng người kể về chuyện xưa của chính mình…
Nhưng cuối cùng mọi người vẫn tỉnh ngộ, hết thảy chính là ma lực của bức tranh này!
Người vẽ tranh là ai? Chủ bài viết không có nói, sau khi người này đăng bức tranh lên diễn đàn thì dường như đã quên mất chuyện này vậy!
Chính Nhâm Hòa cũng không nghĩ tới, chính mình tùy tiện vẽ một bức tranh lại khơi lên gợn sóng lớn như vậy, cũng không nghĩ tới rằng bởi vì hành động của hắn đã làm cô gái sinh viên kia thực sự hạ quyết tâm nghiên cứu về hội họa.
Cô gái trong bức tranh là ai? Cũng không người nào biết được!
Bài viết này tuy nổi tiếng một cách thần kỳ nhưng cũng chỉ nổi tiếng mấy ngày mà thôi, suy cho cùng tranh phác họa ở trong mắt đại chúng vẫn là đồ vật tương đối cơ sở, ở trong mắt những người không hiểu, nó khả năng chỉ là một bức họa có thể gợi lên cảm xúc mà thôi.
Từng xem qua, từng cảm khái, rồi cũng sẽ quên.
Cái này vốn dĩ chính là thời đại dễ dàng lãng quên cũng như dễ dàng từ biệt.
Tựa hồ thực sự là như vậy, bạn bè thời cổ đại gặp nhau một lần đều rất khó, cho nên mọi người cực kỳ quý trọng.
Hiện tại thì sao chứ, chỉ cần nhấc máy lên là có thể gọi tới bất cứ ai, chỉ cần biết số điện thoại là đủ.
Lúc này ở giữa mọi người lại thiếu đi sự liên hệ.
Bức tranh này dần dần bị mọi người lãng quên, giá trị thương mại của nó không có cách nào so sánh với ngành sản xuất xe đạp mà Nhâm Hòa đang làm đại diện phát ngôn được.
Nhưng Nhâm Hòa ngồi ở trước máy tính nhìn thấy thì khóe miệng nở nụ cười, kỹ năng hội họa cấp đại sư quả thật giống như đàn ghi-ta vậy, bản thân đều có ma lực siêu việt kỹ xảo, hiện tại tuy rằng bị mọi người quên đi nhưng một ngày nào đó chính mình sẽ làm cho nó một lần nữa bốc cháy lên.
Sẽ ở tương lai không xa.
Thời gian thật sự quá mau, chẳng mấy đã tới kỳ thi cấp ba rồi.
Trong khoảng thời gian này Nhâm Hòa lại ôn tập giúp Hứa Nặc, tới khi xác nhận hắn đều nắm giữ tất cả kiến thức rồi mới yên lòng.
Hiện tại thành tích của tiểu mập mạp cùng kế sắp tới của mình có quan hệ mật thiết: Nếu hắn thi không tốt thì sẽ bị cấm túc, nếu như hắn bị cấm túc vậy thì hạng mục khởi động của Dota sẽ gặp vấn đề…. Cho nên kỳ thi lần này tiểu mập mạp cần phải thông qua!
Chính mình chuẩn bị đầy đủ như vậy rồi, ngay cả nhân viên thiết kế cũng đã dùng lương cao để mời tới rồi, nếu như thời điểm này bị tuột xích ở vị trí Hứa Nặc thì Nhâm Hòa cảm thấy chính hắn phải sử dụng thuốc kích thích rơi nước mắt để cảm nhận đau lòng của chính mình….
Phải biết rằng để đăng ký công ty này thì phải có ít nhất hai cổ đông, cho nên hiện tại hắn nắm giữ 60% còn Hứa Nặc là 40%.
Vốn điều lệ của công ty vừa đúng 500 vạn.
Lại nói tiếp hắn hao tổn tâm huyết để mời tới vài nhân viên thiết kế, Nhâm Hòa đã cạo sạch lông trên miệng, lại mua thêm quần áo đứng tuổi, mục đích duy nhất là để người khác nhìn hắn sẽ cảm thấy thành thục.
Hiện tại mọi người đều không ngốc, làm gì có ai sẽ đi tin cậy một học sinh trung học?
Nếu so với lĩnh vực kỹ thuật của Hứa Nặc thì thế giới mà Nhâm Hòa cần phải tiếp xúc phức tạp hơn nhiều.
Cũng may thân thể hắn hiện tại bởi vì rèn luyện cho nên khá cao lớn vững chắc, ánh mắt cũng tương đối trưởng thành, mặc quần áo đứng tuổi, còn nói giỡn là mặt chính mình có chút trẻ.
Cuối cùng vì để tăng thêm độ uy tín, Nhâm Hòa đã trực tiếp lấy ra xe bán tải hơn 200 vạn để giữ thể diện, cũng công khai phỏng vấn ở tòa nhà văn phòng.
Mấy tên nhân viên thiết kế này thấy ông chủ của chính mình đi xe bán tải như vậy thì kiêu ngạo, ông chủ tuổi trẻ nhưng đúng là có tiền mà! Ở Lạc thành năm 2006, siêu xe vẫn cực kỳ ít thấy.
Thời điểm nói chuyện phiếm với bạn bè đều phải nói: “Ngươi biết không, ta vừa mới vào một công ty cực kỳ quái, ông chủ thoạt nhìn không lớn tuổi nhưng mà cực kỳ có tiền, đi xe ít nhất cũng từng này tiền!” Nói xong hắn còn giơ hai ngón tay ra, thần thần bí bí để mọi người tự đoán….
Thế giới này đến cùng vẫn là xem thực lực, Nhâm Hòa không có thực lực thì sẽ không có ai nguyện ý làm việc cho hắn.
Trái lại nếu như đám nhân viên thiết kế này không có thực lực thì Nhâm Hòa cũng sẽ không dùng bọn họ, bọn họ sẽ sớm biết yêu cầu của Nhâm Hòa nghiêm khắc như thế nào.
Tuy rằng đồ vật linh tinh liên quan tới hình ảnh đều có thể hoàn thiện ở hậu kỳ nhưng Nhâm Hòa hiện tại muốn làm Dota hoàn thiện nhất có thể.
Hắn tin tưởng hạng mục trang trí này sẽ cực kỳ vất vả so với lột một lớp da vậy, nhưng cũng coi là một lần rèn luyện.
Xem như là cùng nhau trưởng thành đi, đây chính là sản nghiệp đầu tiên của Nhâm Hòa, cũng đại biểu cho hắn sau này có thể tiếp tục chơi thể thao cực hạn mà không cần suy nghĩ hay không, nếu như thành công thì công ty này sẽ là mệnh căn của hắn, cho nên thời điểm này hắn đã toàn lực ứng phó.
Hơn nữa có một kinh hỷ ngoài định mức chính là, sau khi kỹ năng hội họa đạt tới cấp đại sư thì tiến độ vẽ Dota cũng càng ngày càng nhanh!
Không chỉ nhanh mà còn có thêm kinh hỷ ngoài ý muốn!
Sau khi vẽ xong những anh hùng này thì trông cực kỳ sinh động, phảng phất như trên thế giới này thật sự tồn tại một chỗ không gian khác vậy, mà những anh hùng này đang sinh sống ở nơi đó, đang sống sờ sờ tồn tại.
Những thiết kế viên này sau khi nhìn thấy đống tranh thì đều kinh ngạc: Ông chủ rốt cuộc chi bao nhiêu tiền mới có thể mời được một đại sư hội họa làm nhân viên thiết kế vậy?
Những thiết kế viên này đều xuất thân chính quy từ các trường nghệ thuật nên bọn họ càng rõ ràng hàm lượng của những bức tranh này!
Vẽ ra không khó nhưng có thể thông qua bút chì để ban linh hồn cho bức tranh thì quả thực quá khó khăn!
…………