TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 140: Kỹ năng vẽ sinh động

Trước khi bắt đầu vẽ cần phải cố gắng hình thành thói quen quan sát đặc thù của đối tượng, ấp ủ cảm xúc của chính mình. Căn cứ nghề nghiệp của đối tượng, tuổi tác, khí chất, yêu thích,…. từ đó đưa ra phương hướng biểu đạt hiệu quả. Sau khi tính toán trong lòng thì cứ tự tin hạ bút vẽ.

Hiện tại Nhâm Hòa cũng không phải muốn vẽ Dương Tịch đang đứng trên quảng trường mà hắn đang vẽ hình ảnh nào đó ở trong lòng.

Cô sinh viên vừa nhường vị trí cho Nhâm Hòa nhìn hắn vẽ từ đầu nhưng hoàn toàn không nhìn ra đối phương muốn vẽ cái gì, chỉ có cảm giác hình dáng phác họa hình như không phải hình người.

Nói chung là nàng cảm thấy có chút kỳ quái!

Bởi vì thủ pháp của Nhâm Hòa quá thuần thục, so nàng phải thuần thục hơn nhiều! Cái gọi là vừa ra tay liền biết có phải cao thủ hay không, bởi vì khi một vị cao thủ ra tay thì sẽ có khí thế hoàn toàn bất đồng.

Ở trong mắt cô nàng sinh viên này, toàn bộ khí chất của Nhâm Hòa đã xảy ra biến hóa, người ngồi ở kia lúc này không còn là một học sinh trung học nữa mà là một họa sĩ tài ba.

Hắn bình tĩnh ngồi ở trên mây cẩn thận phác họa nguyện cảnh, bút chì trong tay chính là sự mở đầu của toàn bộ mộng tưởng, phảng phất hắn có thể vẽ ra một quốc gia từ tờ giấy trắng vậy.

Loại cảm giác này thật sự quá thần kỳ!

Theo Nhâm Hòa tiếp tục hoàn thiện hình dáng, cô gái phát hiện dưới ngòi bút của Nhâm Hòa hình như vẽ ra một sân khấu? Một cái sân khấu rất lơn!

Chỉ là có chút không đúng, nếu kết cấu của sân khấu lớn như thế thì con người chẳng phải sẽ trở nên quá bé nhỏ sao? Phải biết rằng đối phương đang tính toán vẽ chân dung để tán gái, nếu như xem nhẹ chủ thể chỉ chú trọng sân khấu thì bức họa này dù đẹp tới mấy cũng coi như là thất bại!

Cô gái có chút khó hiểu.

Hiện tại Dương Tịch đang mặt đối mặt với Nhâm Hòa nên hoàn toàn không nhìn được bản vẽ, ngay từ đầu nàng cảm thấy Nhâm Hòa thuần túy muốn nàng vui nên mới làm như vậy, chỉ là hiện tại nàng nhìn thấy biến hóa của cô gái thì lại có chút không chắc chắn….

Tình huống như thế nào vậy, biểu tình của ngươi là như thế nào thế, vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc…..

Trong lòng Dương Tịch lúc này cảm thấy ngứa ngáy, rất muốn chạy tới xem Nhâm Hòa rốt cuộc vẽ cái gì.

Nếu như theo bình thường mà nói, sau khi vẽ phác thảo hình dáng xong thì sẽ là vẽ các chi tiết cụ thế, lúc này cần phải xem kỹ để có thể bắt đầu vẽ chủ thể trung tâm của bức họa.

Nhưng Nhâm Hòa không có làm như vậy, nguyên bản có lẽ là một người ở giữa sân khấu, nhưng hắn hiện tại vẫn đang tiếp tục vẽ chi tiết của sân khấu, cô gái lúc này còn có thể nhìn thấy kèn trống bày biện hàng phía sau trên sân khấu, phương hướng chiếu xạ của ánh đèn, cảm giác ánh đèn cực kỳ chân thật, phảng phất như một sân khấu đang hiện ra trước mặt nàng vậy.

Chẳng lẽ sân khấu này mới là chủ thể của bức họa sao? Lúc Nhâm Hòa vẽ tới mức này thì cô gái cũng hiểu rằng trình độ của đối phương cao hơn chính mình quá nhiều.

Trước đó những thứ mình vẽ nhất định không lọt vào tầm mắt của đối phương, nhưng đối phương lại không có nói ra, ngược lại là lựa chọn tự vẽ một bức.

Chỉ bằng bố cục của sân khấu này cũng để cho cô gái học tập.

Chỉ là…. Có chút không đúng, bởi vì nếu chỉ có sân khấu trống trải thì quá không thú vị!

Có người thì sân khấu mới có ý nghĩa!

Lúc Nhâm Hòa bắt đầu khắc họa người ở giữa sân khấu kia thì cô nàng này cảm giác không thích hợp, bởi vì hết thảy quang cảnh xung quanh đều chân thật như vậy, vì cái gì chính người này lại không chân thật!

Không có chi tiết tinh xảo, không có bố cục sáng tối, ở trung tâm sân khấu là một cô nàng đang ôm đàn ghi-ta lười biếng ngồi một mình, phảng phất như đối phương đang tự tỏa ra ánh sáng vậy. Nàng thậm chí nhìn rõ ngũ quan, lúc cô sinh viên này nhìn thấy người này thì đã cảm nhận được đây chính là Dương Tịch đang đứng đối diện, cảm giác thật sự thần kỳ!

Loại cảm giác này giống như là đáp án chân thật của giác quan thứ sáu chỉ dẫn vậy, ngươi muốn tìm chứng cứ của giác quan thứ sáu nhưng lại không có giấu vết để đi tìm.

Khung cảnh xung quanh đều cực kỳ chân thật, chỉ có cô gái đang ngồi giữa sân khấu là không chân thật.

Chỉ là sự không chân thật này lại không làm cho người nhìn cảm thấy đột ngột, bởi vì những người xem qua bức họa này đều minh bạch rằng bản thân nó không sinh ra để tả thực, mà đó là tâm tình của một người khi yêu sâu đậm một người khác.

Người kia đang ở dưới ánh đèn lung linh của sân khấu hát lên bài hát êm tai, khi nhìn lên bức tranh, phảng phất có thể nghe được tiếng hát vọng ra vậy!

Bài hát kia chính là bài hát mà ngươi thích nhất!

Thời điểm đang yêu một người, đối phương mặc kệ đi đến nơi nào đều giống như là đang tản mát ra ánh sáng kỳ dị, chẳng sợ nhiều người thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ cần một cái liếc mắt là nhận ra đối phương, bởi vì đó chính là người mà ngươi muốn tìm.

Cô sinh viên bỗng nhiên cảm thấy hâm mộ Dương Tịch, hâm mộ cảm tình của Nhâm Hòa.

Nàng bỗng nhiên do dự một chút hỏi: “Ta có thể chụp một bức ảnh được không?”

Lúc Nhâm Hòa buông bút chì nghe thấy thế thì ngây người: “Có thể, chụp đi.”

Dù sao bức họa này cũng không có đặc trưng của Dương Tịch, hoàn cảnh bình thường rất khó có người nào liên tưởng tới Dương Tịch, cho nên cũng tùy người khác chụp.

Đây chính là bức tranh đầu tiên mà Nhâm Hòa vẽ cho Dương Tịch, mà lòng hiếu kỳ của Dương Tịch lúc này đã nhân lên gấp bội bởi vì hành động của cô nàng sinh viên này, lúc nàng nhìn thấy Nhâm Hòa buông bút chì thì đã chạy vọt qua, kết quả khi nàng nhìn thấy bức tranh thì ngây ngẩn cả người, trong nội tâm của nàng cực kỳ minh bạch tâm ý của Nhâm Hòa, cho nên lúc nàng nhìn thấy bức họa cũng minh bạch được nội dung mà nó truyền tải.

“Cảm ơn.” Dương Tịch thấp giọng nói, nàng nhẹ nhàng lấy tờ giấy từ trên giá vẽ xuống đặt vào trong lòng, nàng hiện tại đã minh bạch cảm giác được người khác coi như là trân bảo.

Nhâm Hòa còn không có mở miệng thì cô sinh viên đã nói: “Ta không lấy tiền của các ngươi, vừa rồi ta đứng nhìn được lợi không ít, chỉ có điều ta có thể hỏi một chút là bức họa này có tên hay không?”

Nhâm Hòa cười cười nói: “Không thu tiền thì không được, ta vẽ bức họa này cũng không phải là dạy ngươi học, còn tên của nó sao, cứ gọi là người theo đuổi giấc mơ đi.”

Người theo đuổi giấc mơ, thứ nhất là chỉ Dương Tịch cố gắng truy đuổi ước mơ ca hát, thứ hai là chỉ Dương Tịch là người trong mộng của chính mình.

Đương nhiên ngay lập tức Dương Tịch cũng minh bạch hai tầng nghĩa này, nhưng cô sinh viên này chỉ có thể tự nghiền ngẫm, nàng cảm thấy mấy chữ người theo đuổi giấc mơ này có ma lực gì đó.

Nhâm Hòa trả 30 đồng tiền sau đó rời đi, lúc trả tiền còn phát hiện không có tiền lẻ, cô sinh viên này cũng không trả lại được, còn đặc biệt chạy tới tiệm bán báo bên cạnh mua kẹo cao su mới trả lại được.

Dương Tịch nhỏ giọng cười nói: “Ngươi không phải là nhà giàu mới nổi sao, nhà giàu mới nổi thì phải nói không cần trả tiền thừa chứ!”

“Ngươi xem ngươi kìa.” Nhâm Hòa nghiêm túc nói: “Nhà giàu mới nổi thì cũng không phải tiền từ trên trời rơi xuống, đây đều là mồ hôi nước mắt đấy!”

“Thật bần!” Dương Tịch trợn mắt khinh thường nói, chỉ là bức họa trong ngực lại cảm thấy ấm áp, nàng đột nhiên hỏi: “Ngươi vẽ tranh lúc nào vậy, đàn ghi-ta nữa, còn có chuyện gì ngươi không biết không?”

“Ngươi xem kìa, lời này làm mặt ta đỏ lên rồi này.” Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói, mặt một chút cũng chưa từng đỏ.

Hai người còn không biết buổi tói có một người đăng một bài viết với tiêu đề là người theo đuổi giấc mơ, còn đính kèm một bức ảnh.

Nguyên bản bức tranh này cũng không có gì là hiếm lạ, người biết vẽ cũng không thiếu.

Nhưng vấn đề là bức họa này như là có ma lực vậy, những người từng xem qua đều không thể hiểu nổi tiếp tục xem lại.

Người ngoài nghề còn không hiểu vì sao chỉ là cảm thấy bức họa này cực kỳ đẹp, chỗ nào cũng đẹp, cảm giác thực sự độc đáo!

Nhưng người trong nghề thì hoàn toàn khác biệt, chỉ là thủ pháp trình bày bố cục của sân khấu cùng với xử lý sáng tối đã để cho bọn họ kinh ngạc cảm thán.

Nhưng đây mới chỉ là thứ yếu.

Mấu chốt nhất chính là cô gái ở trung ương sân khấu.