Nhâm Hòa chạy đi ra ngoài làm nhiệm vụ vào lúc ban đêm, hắn hiện tại kể cả không đi học cũng không ai quản hắn.
Hắn cũng không chọn thời gian hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cố gắng khống chế tốc độ xe cao một chút, nâng cao độ khó của nhiệm vụ, trên cơ bản khi gặp đèn đỏ hoặc kẹt xe hắn cũng nguyện ý chờ một chút, dù sao cũng không tốn quá nhiều thời gian.
10 phút vượt qua 100 chiếc ô tô xác thực vẫn khá nhẹ nhàng.
Chẳng qua đánh giá khen thưởng khẳng định sẽ không còn cao như vậy, chỉ là một cái đánh giá tốt.
Tựa hồ xếp hạng đánh giá của hệ thống này chính là: Hoàn mỹ, tốt, trung bình, tương đối kém.
Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng kỹ xảo hội họa cấp đại sư.”
Ngọa tào, Nhâm Hòa phát hiện cái tính nết của Hệ Thống Thiên Phạt là mỗi lần ban thưởng kỹ xảo gì đó thì sẽ cố gắng đưa lên đẳng cấp đại sư, nói cũng không biết kỹ xảo hội họa cấp đại sư đối với hắn có tác dụng gì, nếu để vẽ trò chơi thì cơ bản là đủ rồi.
Bất quá Nhâm Hòa sau khi suy nghĩ thì bình thường trở lại, cái gọi là nhiều kỹ năng không sợ đói bụng, nói không chừng sau này sẽ có lúc dùng đến thì sao.
Hơn nữa….. Khen thưởng đã cho rồi, Hệ Thống Thiên Phạt cũng sẽ không cho rút lại…..
Đại khái đây chính là nhiệm vụ cuối cùng sắp tới đi, Hệ Thống Thiên Phạt sau khi qua một kỳ nghỉ đông thì đã nhân tính hóa tương đối, mặc dù tuyên bố nhiệm vụ nhưng kỳ hạn hoàn thành cũng là một tháng chứ không phải một tuần nữa.
Tâm tình của Nhâm Hòa cũng thả lỏng hơn, Hệ Thống Thiên Phạt nguyện ý cho hắn kỳ nghỉ là một chuyện tốt.
Mấy ngày không tới trường học, hắn cũng nhận được điện thoại của Hứa Nặc, hỏi xem Nhâm Hòa khi nào trở lại, sắp phải thi trung học phổ thông rồi còn bị bắt trở thành thần xe, hắn có chút phát hoảng…..
Nhâm Hòa trả lời chỉ cần không ngừng làm bài tập mà hắn cho, nhất định có thể đạt được thành tích tốt, về chuyện thi cử không cần khẩn trương.
Còn về phần tin tức thần xe thì không ai sẽ thật sự tin tưởng tin tức của Lạc thành báo chiều, suy cho cùng Nhâm Hòa đã từng xuất hiện quá nổi bật trong video “Kỵ sĩ chi danh”.
Chỉ là để Nhâm Hòa cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Dương Tịch thế mà cũng trốn học.
Nửa tháng trước khi thi trung học phổ thông, một học sinh tốt trong mắt giáo viên thế mà lại trốn học, cũng không hẳn là trốn học toàn bộ mà là Dương Tịch xin nghỉ ba ngày, bản chất khác hoàn toàn so với hành vi của Nhâm Hòa……
Buổi sáng Nhâm Hòa chuẩn bị đi ra cửa thì phát hiện Dương Tịch đã ở dưới lầu chờ hắn, ngày hôm qua hắn gọi điện cho Dương Tịch có nói qua chính mình sẽ sớm ra ngoài xem qua các tòa nhà băn phòng, không nghĩ tới đối phương không nói một lời nào mà trực tiếp xuất hiện ở dưới lầu mang đến cho hắn một kinh hỉ lớn.
“Hôm nay khả năng ta không thể toàn tâm toàn ý quan tâm ngươi được, suy cho cùng còn phải làm chuyện chính.” Nhâm Hòa giải thích nói, hắn vẫn phải đi xem các tòa nhà văn phòng đây.
“Không có việc gì, hôm nay tới lượt ta theo ngươi.” Dương Tịch cười nói, đối với nàng mà nói có đôi khi làm bạn chính là một loại vui sướng.
Nhâm Hòa nguyên bản tính thuê một văn phòng bình thường là được, nhưng mà hắn đã xem nhẹ giá nhà hiện tại….
Không phải là quá cao, mà là quá thấp…..
Tình huống tiêu thụ của một tòa nhà văn phòng bình thường không quá lạc quan, thậm chí có thể bán rẻ đến mức 1900 đồng một mét vuông, đây đúng là hời lớn. Đương nhiên hiện tại ở thành phố nhỏ như Lạc thành, vào năm 2006 không có ai mua, nên chưa có bị đẩy giá.
Nhưng mà Nhâm Hòa cũng không có vung tiền như rác mua một mạch, hắn hiện tại đang cần tiền để làm trò chơi, tập trung nguồn lực hoàn thành Dota là chuyện quan trọng hơn cả, đến lúc đó muốn mua biệt thự cao cấp cũng không thành vấn đề.
Hắn hiện tại một chút cũng không thiếu tiền, trước tiên cứ mua hai ba tầng trước, còn lại hắn muốn để giành tiền làm trò chơi.
Không phải Nhâm Hòa không biết giá nhà sẽ bùng nổ khủng bố như thế nào, mà là khi tới một trình độ nào đó sẽ minh bạch còn có thứ khủng bố hơn nhiều so với tiền phòng.
Cái kinh khủng này không phải có thể tưởng tưởng được, ở trong nước những tỷ phú cơ bản là nhóm người bất động sản, cái khủng bố này là chỉ tốc độ trưởng thành!
Chúng nó có lẽ chưa chắc có thể lên bảng xếp hạng những người giàu nhất nhưng tốc độ tăng trưởng tuyệt đối là cực kỳ nhanh.
Hơn nữa nói thật, bảng xếp hạng tỷ phú chưa chắc là chuyện tốt, loại đồ vật này còn được người khác gọi với cái tên là bảng nuôi heo thịt.
Kiếp trước Nhâm Hòa từng theo dõi danh sách 100 người giàu có nhất nhưng 10 năm sau chỉ còn lại chưa tới một nửa…..
Hơn phân nửa còn lại phần lớn là ăn cơm tù, đây là tội gì chứ?
Nhâm Hòa cuối cùng chỉ mua một văn phòng bình dân, tổng thể mà nói hiện tại khá là đủ dùng.
Toàn bộ đều được trang trí qua, căn phòng này là phòng từng được sử dụng nên phí mua cũng chỉ hơn bốn mươi vạn, đối phương là một công ty sắp đóng cửa, xem như Nhâm Hòa đã nhặt được một cái hời.
Dương Tịch thì cảm thấy rất mới lạ, trong khi những người đồng trang lứa còn đang nghiêm túc đọc sách thì người con trai này lại bắt đầu mua văn phòng làm việc……
Nhâm Hòa chỉ từng nói với nàng là chuẩn bị làm trò chơi, Dương Tịch lúc biết đến cũng thực sự ngạc nhiên, làm trò chơi? Trò chơi gì mà đáng giá để Nhâm Hòa ra sức nhiều như vậy?
Hơn nữa theo những gì mà Dương Tịch biết, đối phương hiện tại viết nhạc, viết tiểu thuyết, lại chơi thể thao cực hạn, hôm nay lại nói đi làm trò chơi.
Dương Tịch hiện tại đều sẽ không hiếu kì Nhâm Hòa còn biết gì nữa, nàng muốn biết là có chuyện gì mà Nhâm Hòa không làm được.
Từ tòa nhà văn phòng đi ra, trên quảng trường vừa lúc gặp được một cô gái đang bày bàn vẽ, đại khái là vẽ phác họa có thu phí, học sinh vừa học vừa lấy phương thức này kiếm tiền cũng rất nhiều.
Cô gái này hẳn là một sinh viên, diện mạo khá bình thường, ăn mặc cũng mộc mạc.
Dương Tịch hỏi Nhâm Hòa: “Chúng ta để nàng vẽ một bức đi, cũng vẽ hai chúng ta, giống như là chụp ảnh chung vậy.”
“Được đấy” Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói, loại yêu cầu đơn giản của bạn gái như thế này sao hắn lại không đáp ứng chứ.
Cô gái này khó xử, vẽ một người là 10 đồng, một bức vẽ hai người thì làm sao thu phí, 20 đồng ư?
Nhâm Hòa một mạch đáp ứng, vẽ đi, một bức 20 đồng không đắt.
Nghiệp vụ của đối phương cũng tương đối thuần thục, vẽ hơn mười phút đã có thể phác họa ra hai người bọn họ, Dương Tịch nhận lấy bức họa thì vui sướng đưa cho Nhâm Hòa xem, bức vẽ hai người khá là sống động.
Chỉ là cấp bậc hội họa của Nhâm Hòa hiện tại đã là cấp đại sư, xem bức họa này đã tìm ra được điểm khuyết thiếu, hơn nữa những điểm khuyết thiếu này còn có chút nhiều.
Nhưng Nhâm Hòa sẽ không nói ra, sẽ không làm thấp đi thành quả lao động của người khác là điều cơ bản, người ta vừa học vừa làm ở đây đã không dễ dàng rồi.
Nhâm Hòa cười nói: “Có thể để ta tự vẽ một bức được không, cứ tính 10 đồng, ta tự tay vẽ cho nàng một bức.”
Cô gái này nghe xong thì sửng sốt, nói thật nàng đã là sinh viên nhưng Dương Tịch và Nhâm Hòa mới chỉ là học sinh trung học thôi, hiện tại học sinh trung học đi tán gái đều sẽ vẽ phác họa cho đối phương sao?
Chỉ là ngươi có thể vẽ ra cái gì chứ, kỹ xảo vẽ tranh yêu cầu luyện tập lặp đi lặp lại, một học sinh trung học có thể vẽ ra cái gì đẹp.
Bất quá kiếm tiền dễ như vậy thì ngại gì không làm, nàng thản nhiên đứng dậy đem vị trí nhường cho Nhâm Hòa, còn về chuyện đối phương vẽ như thế nào thì nàng không quan tâm, người ta bỏ tiền tán gái, chính mình đi kiếm tiền, không có gì xấu cả.
Dương Tịch cười nói: “Ngươi cũng biết vẽ tranh?”
“Bật mí cho ngươi nhé, đừng có xem thường ta, đây là tuyệt kỹ tổ truyền của nhà ta đấy, những người khác tuyệt đối không thể để ta vẽ đâu!” Nhâm Hòa không biết xấu hổ nói, hắn rõ ràng hôm qua mới đạt được kỹ năng hội họa cấp đại sư.
Nhâm Hòa cười nói: “Cố gắng đừng cử động, ta sẽ để ngươi thấy cái gì là kỳ tích! Thời khắc chứng kiến kỳ tích tới rồi!”
Ngay từ đầu cô gái sinh viên này còn cảm thấy Nhâm Hòa không biết xấu hổ, nhưng vẫn im lặng, suy cho cùng có rất nhiều cô gái đều thích như vậy, quá thẹn thùng hoặc là quá đứng đắn ngược lại có chút không chân thật.
Quá thẹn thùng không thích hợp yêu đương, không thích hợp để đùa giỡn…..
Nhưng mà lúc Nhâm Hòa bắt đầu phác họa hình dáng của Dương Tịch thì nàng chậm rãi há to miệng, đối phương thế mà là cao thủ!
Ít nhất giỏi hơn so với chính mình!