Khi Nhâm Hòa đi ngang qua siêu thị cũng tiện thể dừng lại mua dụng cụ để phác họa, đơn giản chỉ là bút chì và giấy, bất quá hắn cũng mua khá nhiều, một túi rất lớn!
Suy cho cùng những thứ cần vẽ không chỉ là hơn một trăm vị anh hùng, còn có bản đồ, trang bị, còn rất nhiều đồ vật khác trên bản đồ. Đến thời điểm hậu kì còn nhiều hơn nữa, bởi vì có những vật phẩm trang trí cùng trang phục.
Dota là trò chơi miễn phí, vậy thứ kiếm ra tiền ở đây là gì? Còn không phải là vật phẩm và trang phục sao?
Muốn đổi bộ dáng của anh hùng, thì phải mua trang phục, có những trang phục hi hữu thậm chí có thể giao dịch ở thị trường với giá trên 2 vạn nhân dân tệ! Có chút người cảm thấy không đáng tin cậy nhưng thực tế ở trong những người chơi thì đại gia nhiều vô kể!
Sau khi về nhà hắn tiện tay thử một chút, kỹ năng hội họa chuyên nghiệp xác thật không tồi, muốn vẽ cái gì đều có thể vẽ ra được, thủ pháp phác họa cùng với cách biểu đạt ánh sáng của bức tranh đã trở thành những thứ cơ bản.
Hệ Thống Thiên Phạt xác thật thần kỳ, người khác khả năng phải tốn mấy năm trời mới có thể thành thạo các kỹ năng, ở đây thì chỉ cần hoàn thành một cái nhiệm vụ đã có thể đạt được.
Nhâm Hòa trực tiếp ngồi vẽ ra vị anh hùng Tam Trương, cảm giác vô cùng thoải mái!
Tục ngữ nói rất đúng, nhiều tài không sợ đói, Nhâm Hòa cảm thấy dựa vào những tài năng hiện tại thì ngay cả không chép sách hắn vẫn có thể sống tốt.
Mà lúc này Viên Bằng cũng đã về đến nhà bắt đầu soạn bản thảo, trong mắt hắn tràn đầy sự kích động, phảng phất như được trở lại thời tuổi trẻ, chính mình vẫn là bá chủ kênh chói mắt của đài truyền hình vậy.
Ở trong bản thảo hắn tỉ mỉ viết quá trình chính mình ngồi canh kỵ sĩ, hơn nữa mô tả thêm hai lần từng gặp đối phương.
Hít đất, đạt quán quân Marathon, thả trôi xe tốc độ cao, tất cả hắn đều mô tả hoàn chỉnh, ở trong quá trình này còn sử dụng phương thức tinh tế kể ra những vất vả của chính mình, như vậy có thể để mọi người trong quá trình chú ý kỵ sĩ thì cũng có thể nhớ tới người phóng viên đưa thân phận của kỵ sĩ ra ngoài ánh sáng, Viên Bằng!
Trong giờ khắc này, phảng phất Viên Bằng đã chứng kiến được cảnh chính mình nổi danh, cũng với những lời mời của những công việc mơ ước!
Nói không chừng còn có thể tới Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô cũng nên.
Khi hắn viết xong thì cầm lấy điện thoại, thỏa mãn mà gọi tới tổng bên tập báo chiều của Lạc thành: “Alo, chào tổng biên, ta có một bản thảo muốn lên trang nhất của ngày mai!”
Mở miệng ra đã muốn lên trang nhất, nếu như ở trước đây, Viên Bằng khẳng định là không dám, nhưng hiện tại thì khác rồi, hắn tìm ra được tin tức mà người dân cả nước đang chú ý tới!
Tổng biên cảm thấy Viên Bằng hình như bị điên rồi, hắn nghi hoặc hỏi: “Hình như lỗ tai của ta không được tốt cho lắm, ngươi nói lại lần nữa?”
Viên Bằng lúc này hít sâu một hơi: “Ta nói là ta tìm được tin tức về thân phận của kỵ sĩ, hy vọng bản thảo này có thể lên trang nhất vào ngày mai!”
Kỵ sĩ? Tổng biên nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên: “Tiểu Viên được lắm, không nghĩ rằng ngươi có thể tìm ra tin tức lớn như vậy, ngươi đã xác minh qua chưa, không thể nào để xảy ra sai lầm chứ?”
“Yên tâm, tuyệt đối không có sai lầm, buổi tối hôm nay ta vừa chạm mặt với hắn, hơn nữa cũng đã thấy được chân dung của đối phương, không chỉ vậy, ta còn phát hiện ra ta từng gặp mặt thiếu niên này vài lần, cho nên ngay lập tức đã biết thân phận của đối phương!” Viên Bằng tự tin trả lời.
“Được! Được! Được!” Tổng biên nghe thấy thế thì khen lớn: “Lần này nếu lượng tiêu thụ của báo chiều Lạc thành đứng nhất cả nước thì công lao của ngươi là không thể bỏ qua được, ta nhất định sẽ đưa thành tích của ngươi lên lãnh đạo!”
Ở phía bên này Viên Bằng nghe thế thì cười lạnh, tổng biên này đã đè ép hắn hơn 7 năm rồi, hiện tại hắn nói rằng sẽ đưa thành tích lên lãnh đạo khẳng định chỉ là lý do thoái thác mà thôi, chờ khi độ nóng của tin tức này giảm xuống thì nhất định hắn sẽ bị bỏ xó một lần nữa.
Chỉ có điều không quan trọng, Viên Bằng tự tin khi đó chính mình nhất định sẽ có nơi tốt hơn để đi, ở trong mắt hắn Lạc thành báo chiều chỉ là cái ván qua cầu mà thôi.
Ngày hôm sau báo chiều vừa in xong giữa trưa thì bắt đầu đem ra bán!
Tiêu đề trang nhất của báo chính là: Thần xe của Lạc thành Hứa Nặc, hóa ra chỉ là một học sinh trung học!
Tiêu đề báo này thật sự như là một hòn đá lớn làm cả hồ dậy sóng, ngay tại lúc mọi người muốn biết tin tức về kỵ sĩ, thì lại có một tin tức kinh thiên được tung ra!
Thần xe của Lạc thành? Hứa Nặc? Một học sinh trung học của trường Nhất Tam?
Đây chính là một tin tức lớn, tất cả mọi người kích động, chỉ mới mở bán hơn một giờ thì các báo mạng tranh nhau đưa tin, mà mỗi tin tức đều ghi rõ nguồn ở Lạc thành báo chiều, phóng viên Viên Bằng!
Cái này làm cho Viên Bằng cực kỳ thoải mái, đây chính là thời điểm hắn nổi danh, từ giờ trở đi tin tức cả nước đều phải biết đến tên của hắn!
Trong nháy mắt, các tòa báo trên cả nước đều đồng thời phái ra phóng viên tới Lạc thành với tốc độ nhanh nhất, mà những phóng viên ở gần Lạc thành thì như được trời độ vậy, đều đang trên đường chạy tới trường Nhất Tam, bọn hắn muốn là người đầu tiên tới phỏng vấn Hứa Nặc!
Nhưng là lúc bọn họ đang mong muốn tới phỏng vấn Hứa Nặc thì trong phòng học lúc này cũng nhận được tin tức, một người vẻ mặt mộng bức, hai người vẻ mặt mộng bức, ba người vẻ mặt mộng bức…..
Hắn đẩy đẩy tay Nhâm Hòa hỏi thầm: “Vì sao ta lại trở thành Thần xe của Lạc thành rồi?”
Nhâm Hòa nín cười trả lời: “Ta cũng không biết….. Khụ khụ, ngươi cố gắng nhé, ta trước tiên tránh đi một lát.”
Hắn không nói hai lời trốn học, chỉ để lại Hứa Nặc một mình đang ngồi chịu những ánh mắt quỷ dị của các bạn học trong lớp. Người kinh ngạc nhất lúc này chính là Đoạn Tiểu Lâu, nàng biết rõ Lạc thành xe thần chính là Nhâm Hòa, như thế nào lại biến thành Hứa Nặc chứ? Ở giữa xảy ra vấn đề gì?
Thời điểm Nhâm Hòa nhìn thấy tin tức thì đã đoán ra được, nhất định là đang có một làn sóng phóng viên đuổi tới phỏng vấn, thậm chí hắn còn chưa biết được vì cái gì Lạc thành báo chiều có thể tìm được chính mình, chẳng lẽ là tên phóng viên tối hôm qua chặn xe mình? Chỉ là đối phương vì sao lại biết tin tức của Hứa Nặc chứ?
Ở trong phán đoán của Nhâm Hòa hắn đã vô tình xem nhẹ sự liên quan của cuộc thi marathon với hôm nay, cho nên hắn chỉ cảm giác được chuyện này nhất định cất giấu hiểu lầm gì đó rất lớn….
Nhưng mặc kệ như thế nào chính mình trước tiên phải tránh đi đầu sóng ngọn gió, bằng không lúc đám phóng viên chạy tới phòng học nhận ra chính mình thì đúng là bi kịch, sau này còn chơi như thế nào nữa chứ, cho nên Nhâm Hòa dự định để đám phóng viên kia phát hiện Hứa Nặc không phải là người bọn họ muốn tìm rồi lại nói tiếp.
Khi đó đám phóng viên sẽ mất hứng trở về.
Chỉ là khổ cho Hứa Nặc……
Lúc này Hứa Nặc ngồi bên trong phòng học, hắn nhìn các bạn học đang nhìn hắn với ánh mắt quỷ dị thì thậm chí còn đoán được những suy nghĩ trong lòng của bọn họ: Mẹ nó đây là thần xe? Mẹ nó thế giới này đang đùa chúng ta sao! Thần xe…. Hứa Nặc?
Tên này cùng thần xe có điểm gì giống nhau sao!
Thế giới này có phải xảy ra vấn đề gì hay không? Khả năng hôm nay ta nhìn thấy một tin tức giả!
Lúc này Hứa Nặc nhớ tới câu nói của Nhâm Hòa trước khi rời đi bảo hắn cố chịu đựng, hắn cũng không biết là ý gì, cho nên quyết định chỉ cần có người hỏi hắn bất cứ cái gì về thần xe thì hắn sẽ chỉ cười mà không nói lời nào.
Nhưng mà thời điểm hắn nên cười thì trong lòng hắn đang khóc không ra nước mắt….. Hắn đưa ánh mắt cầu xin về phía Dương Tịch, kết quả Dương Tịch lúc này đã gục xuống bàn cười như điên…..
Mẹ nó, các ngươi có còn là chiến hữu tốt sóng vai khi leo núi nữa không?
Không mất bao lâu đám phóng viên đã tìm tới trường Nhất Tam, bọn họ cầm theo chứng nhận phóng viên mà đi vào, bảo vệ ở cửa cũng không dám ngăn cản bọn họ.
Sau khi vào thì hỏi lớp của Hứa Nặc ở nơi nào, sau khi tìm được vị trí thì chạy một mạch tới cửa!
Một đám người sau khi chạy tới của thì cất tiếng hỏi: “Ai là bạn học Hứa Năc? Thần xe vui lòng tiếp nhận phỏng vấn của chúng ta!”
Toàn bộ bạn học trong lớp yên lặng đem ánh mắt chuyển tới vị trí cạnh cửa sổ mà Hứa Nặc đang ngồi, các phóng viên cũng theo ánh mắt của bọn họ nhìn tới, ngay lập tức ngây ngẩn cả người!
Đây là thần xe? Thần cái mẹ gì!
Hứa Nặc ngồi tại vị trí chỉ nhớ thật tốt quyết định lúc trước của mình: Đối mặt với phóng viên chỉ mỉm cười, không nói lời nào!
Bộ dáng tươi cười kia muốn bao nhiêu hiền hậu thì có bấy nhiêu hiền hậu!
Các phóng viên lúc này mê mang, ngay cả không phải thần xe đi chăng nữa thì ít nhất cũng nên là một người bình thường chứ, cái này khác mẹ gì một tên thiểu năng trí tuệ…..