TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 136: Mẹ nó ngươi đang xem thường ai đấy?

Giờ khắc này cái tên kỵ sĩ ở trong lòng Viên Bằng không khác gì so với tiền tài cùng danh lợi, cho nên hắn cũng không rảnh mà lo nước mũi đang chảy, quyết đoán phải đuổi theo, chỉ cần có thể ngăn cản đối phương thì tin đầu ngày mai hiển nhiên sẽ thuộc về chính mình!

Nhưng mà Viên Bằng bỗng phát hiện ra một vấn đề….. Chính là bản thân có chút không đuổi kịp đối phương!

Mẹ nó đây đang ở trên phố xá sầm uất, tuy rằng Lạc thành chỉ là một thành phố nhỏ, hơn nữa giờ gần 10 giờ tối nên trên đường không có quá nhiều xe, nhưng mà ngươi cũng không thể lái xe nhanh như vậy chứ!

Viên Bằng nhìn thoáng qua đồng hồ tốc độ của chính mình, hiển thị 60 km/h, kết quả hắn vẫn cảm giác không thể theo kịp đối phương! Rốt cuộc đối phương lái xe nhanh như thế nào vậy!

Hắn dứt khoát kéo cửa kính xe xuống rồi hô to: “Kỵ sĩ!”

Nhưng mà đối phương ngay cả ngoảnh đầu cũng chưa từng ngoảnh lại, Viên Bằng cảm giác như là bị khiêu khích, được lắm, vậy thì xem ngươi đạp xe nhanh hay là ta lái ô tô nhanh!

Ý tưởng của Viên Bằng lúc này rất giống nhân vật phản diện trong phim truyền hình nói: Xem nắm đấm của ngươi nhanh hay súng của ta nhanh, chỉ là cuối cùng thực tế đã chứng minh rằng….

Viên Bằng căn bản không thể đuổi kịp được!

Mắt nhìn đồng hồ tốc độ của chính mình đã lên tới 70 km/h rồi mà vẫn chỉ duy trì khoảng cách so với đối phương mà thôi.

Đây chính là trong thành phố, những người từng lái xe qua cơ bản đều biết, có thể đi với tốc độ 50 km/h trong thành phố đã là không tồi rồi!

Trong lồng ngực Viên Bằng lúc này như đang nghẹn một ngụm khí, đối phương chỉ dùng xe đạp mà có thể nghiền ép chính mình, hắn cảm thấy trong bụng mình bây giờ đang hừng hực lửa giận, nhưng hắn vẫn cần phải đuổi theo!

Ở trên tuyến đường trung tâm thành phố lúc này đang diễn ra một cuộc đuổi bắt giữa một chiếc ô tô và một chiếc xe đạp, mà kỳ tích là một đường này toàn là đèn xanh!

Xe đạp ỷ vào dáng người nhỏ nhắn luồn lách giữa các xe trên đường quốc lộ, tốc độ chưa từng giảm qua, còn ở phía sau thì là một chiếc ô tô đang cố chịu đấm ăn xôi thề nhất định phải đuổi theo bằng được….

Chỉ có điều Viên Bằng không biết chính là Nhâm Hòa căn bản không chú ý tới phía sau hắn có xe đang đuổi theo, bởi vì hắn còn đang đeo tai nghe…..

Cùng lúc này Nhâm Hòa bỗng nhiên thả cả hai tay ra, hoàn toàn dựa vào tốc độ cùng thân thể để giữ cân bằng cho xe đạp, hơn nữa tốc độ vẫn như cũ chạy nhanh như bay trên đường quốc lộ, vượt qua một chiếc lại một chiếc ô tô.

Chỉ là một màn này khi Viên Bằng thấy được thì cảm thấy chính mình như đang bị lăng nhục vậ……

Một chiếc xe đạp chạy nhanh hơn so với mình còn chưa tính, hơn nữa mẹ nó còn thả hai tay ra…. Ngươi đang xem thường ai thế hả! Mẹ nó cái này giống như là hai người đang đánh nhau bỗng đối thủ nói: Ta chấp ngươi hai tay vẫn đánh được ngươi.

Mục đích Nhâm Hòa thả cả hai tay ra là bởi vì đánh giá hoàn mỹ của hệ thống, hắn nghĩ hơn nửa ngày mới ra cách này, muốn đạt được đánh giá hoàn mỹ thì khi làm nhiệm vụ thì phải làm thêm chuyện khác người nào đó, tăng độ khó của nhiệm vụ lên, như vậy mới có cơ hội đạt được đánh giá hoàn mỹ!

Cho nên hắn nghĩ ra phương pháp này, một làm phải bảo đảm tốc độ duy trì đủ nhanh, hai là phải làm ra các động tác có độ khó cao!

Nhưng Viên Bằng ở đằng sau hoàn toàn không biết những điều này! Lửa giận của Viên Bằng lập tức bùng nổ, chân ga giẫm mạnh trong nháy mắt đẩy tốc độ xe lên 90 km/h, không đến một phút đã đuổi kịp tốc độ của Nhâm Hòa và vượt qua.

Kít!

Toàn bộ thân xe của Viên Bằng lúc này nghiêng sang ngang chặn phía trước Nhâm Hòa, dự định dùng cách này để chặn đứng Nhâm Hòa!

Ý tưởng là không tê, Nhâm Hòa trực tiếp bị bắt ngừng lại, thậm chí bởi vì tốc độ xe đạp quá nhanh nên có chút không ổn định, hắn lúc này cũng đã bão nổi, mẹ nó lái xe kiểu gì thế này! Ai nói lái xe đạp thì không thể dễ tức giận chứ?

Những tài xế thường giống nhau là dễ nổi nóng, đây gọi là triệu chứng tức giận khi đi đường. Hội chứng này như tên gọi vậy nghĩa là dễ dàng tức giận khi đang lái xe. Không chỉ ô tô mà còn các xe khác gây ra hành vi có tính gây kích thích hoặc phẫn nộ. Loại hành vi này bao gồm: Ngôn ngữ xúc phạm, cố ý uy hiếp hoặc sử dụng phương thức không an toàn để điều khiển xe, động tác thô bỉ, hành hung người….

Mặt Nhâm Hòa lúc này đã đen như đáy nồi rồi, chính mình không phải đang lái xe động cơ bốn thì, coi ta không bão nổi sao? Mẹ nó hôm nay ta phải khiến cho ngươi nhận ra cái gì là ngôn ngữ xúc phạm, cố ý uy hiếp hoặc sử dụng phương thức không an toàn để điều khiển xe,….. Hoặc thậm chí là hành hung luôn…. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tin đồn ta có thể đánh người khác phát khóc là giả?

Hắn thậm chí còn không biết đối phương vì sao ngừng xe chặn lại chính mình, Nhâm Hòa dựng xe đạp xuống bên cạnh, Viên Bằng vừa xuống xe đang định nói chuyện, kết quả trực tiếp…. Khóc…..

Viên Bằng chỉ cảm thấy tuyến nước mắt của chính mình bỗng nhiên bị cái gì chọc vào vậy, trực tiếp phun trào, khóc cực kỳ thương tâm!

Giây tiếp theo hắn cảm giác được trên bụng truyền tới cơn đau từ một cú đấm, cả người ngay lập tức không ổn!

“Đau đau đau đau đau!” Lúc Viên Bằng ngã xuống, hai mắt đẫm lệ của hắn đã mơ hồ thấy được khuôn mặt của Nhâm Hòa, tuy rằng cực kỳ mơ hồ nhưng gương mặt này lại đem cho hắn cảm giác cực kỳ quen thuộc!

Nhất định là hắn từng gặp qua vị kị sĩ này rồi, nhất định! Viên Bằng cực kỳ khẳng định!

Sau khi Nhâm Hòa đánh ngã Viên Bằng thì cũng lên xe đạp rời đi, Viên Bằng lúc này rốt cuộc cũng có thể nghĩ ra thân phận của đối phương, hai mắt đẫm nước mắt kia như đang ghép lại từng manh mối thành một bức tranh hoàn chỉnh!

Hắn không chỉ từng gặp qua, hơn nữa còn gặp qua hai lần, lần đầu tiên là ở tiệm ăn sáng, chính hắn lúc đó muốn phỏng vấn thiếu niên đang tập hít đất một chút, kết quả không biết vì sao trực tiếp nôn!

Lần thứ hai là trong cuộc thi Marathon! Đúng rồi, Marathon!

Tuy rằng đau đớn trên người vẫn chưa giảm bớt, nhưng Viên Bằng bỗng nhiên muốn cười ha ha, thân phận của kỵ sĩ cuối cùng cũng tìm ra được rồi, học ở trường trung học Nhất Tam, lớp chín thứ hai, Hứa Nặc!

Đây chính là tin tức lúc trước đối phương lưu lại để tăng điểm thi trung học phổ thông! Ha ha ha, rốt cuộc để ta tìm ra thân phận thật rồi!

Ngẫm lại cũng đúng, hai lần gặp đối phương đều đang vận động thể dục, một lần là hít đất cực kỳ nhanh, một lần là đạt quán quân marathon, tất cả tin tức này cũng trùng với đặc điểm của kỵ sĩ thích chơi thể thao cực hạn! Không thể sai được, chính là trường trung học Nhất Tam, lớp chín thứ hai, Hứa Nặc! Rốt cuộc cũng để ta tìm được ngươi rồi!

Chỉ có điều giờ phút này Viên Bằng còn không biết được tin tức của hắn rốt cuộc sẽ làm ra chuyện lớn đến mức nào……

Hắn chỉ nghĩ phải mau chóng đưa tin tức này ra ánh sáng, còn phải tranh đoạt quyền phát trực tiếp, một đấm này ta không thể chịu oan được, ngươi không phải muốn giữ bí mật thân phận của mình sao, ta lại càng phải công khai cho mọi người!

Lúc này người qua đường vây lại Viên Bằng thì thầm to nhỏ: “Hắn bị làm sao vậy?”

“Không biết, ta chỉ nhìn thấy hắn bị một đứa trẻ con đấm khóc…..”

“Ừm, ta cũng thấy, khóc thực sự rất thảm…..”

Đánh khóc em gái nhà ngươi, Viên Bằng lúc này phát điên mất rồi, ta là bị cảm được chưa? Viên Bằng lúc này còn không có ý thức được hắn khóc là do nhân tố phi khoa học, chỉ nghĩ rằng do bản thân bị cảm nên vậy, suy cho cùng trước đó hắn cũng phải lau nước mắt nước mũi liên tục.

Như thế nào trong mắt người qua đường hắn lại bị một đứa trẻ con đánh khóc……

Lúc này Nhâm Hòa còn không biết sắp tới sẽ phát sinh cái gì, hắn lại hoàn thành nhiệm vụ một lần nữa, hơn nữa nhiệm vụ lần này lại được đánh giá hoàn mỹ!

“Ký chủ đạt được đánh giá nhiệm vụ hoàn mỹ, có thể chỉ định phương hướng khen thưởng!”

“Hội họa!” Nhâm Hòa không do dự trả lời!

“Khen thưởng ký chủ kỹ xảo hội họa cấp chuyên nghiệp?”

Ồ, trực tiếp cho cấp chuyên nghiệp? Có chút ý tứ, chẳng lẽ Hệ Thống Thiên Phạt cũng cảm thấy lần trước cho chính mình 0.1 điểm tố chất thân thể quá ít nên bồi thường sao? Mặc kệ đi, dù sao cũng là chuyện tốt, bất quá kỹ năng hội họa của hắn cũng không cần quá cao, kỳ thật chỉ cần cấp cơ sở cũng có thể.

Hắn muốn kỹ năng hội họa này hoàn toàn bởi vì sắp khai phá hạng mục trò chơi, hắn cần phải vẽ tay những bản thiết kế của các anh hùng trong trò chơi sau đó dạy cho nhóm chế tác mô hình 3d, nếu như chính mình không thể cung cấp bản thảo thì chỉ sợ không thể nào tạo được nhân vật, suy cho cùng để đám người đó hiểu bản thân nói gì là không có cách nào!

So với việc lãng phí thời gian giao tiếp thì không bằng trực tiếp vẽ ra cho nhanh!