Trước tiên Nhâm Hòa viết hai bài hát ra, tuy rằng đã xác định hai bài hát rồi nhưng ắn vẫn muốn viết thêm một bài, suy cho cùng nhiệm vụ của Hệ Thống Thiên Phạt chính là viết liên tiếp mấy bài.
Lúc hắn viết xong thì giọng nói của Hệ Thống Thiên Phạt cũng vang lên ngay lập tức: “Nhiệm vụ: Vượt qua một trăm chiếc xe, thời hạn một tuần, nếu không hoàn thành phạt ký chủ mọc mụn cơm một tháng!”
Được đấy hệ thống, Nhâm Hòa nghe xong nhiệm vụ thì mặt lập tức đen như đáy nồi, quả nhiên lần trước chính mình đầu cơ trục lợi hoàn thành nhiệm vụ cho nên mới mở ra cấp bậc đánh giá nhiệm vụ! Ngươi nói sớm thì chết người à, nếu ngươi sớm nói thì không phải ta sẽ nghiêm túc tuân thủ nhiệm vụ hay sao, hà cớ gì phải như vậy chứ.
Xã hội hài hòa, có việc gì thì từ từ thương lượng không được à?
Cho nên vẫn là bớt đùa nghịch mưu mẹo trước mặt hệ thống là tốt nhất, ở cấp bậc này người ta có thể dễ dàng đùa chết ngươi.
Bất quá Nhâm Hòa cũng không nhức trứng quá lâu, hắn bắt đầu tự hỏi nên làm thế nào để đạt được đánh giá hoàn mỹ, bởi vì đánh giá hoàn mỹ có thể chỉ định phương hướng khen thưởng.
Lần trước đạt được đánh giá hoàn mỹ là khi hoàn thành nhiệm vụ thả xe xuống dốc ở núi Lão Quân, khi đó chính mình có làm ra hai chuyện khác người, một là đẩy tốc độ cao nhất tới 110 km/h, còn một cái khác là bắt cả đoàn xe phải ngừng lại, không biết cái nào mới là nguyên nhân chính để tăng hạng đây, hoặc là nói thêm cả hai cái mới đạt được đánh giá hoàn mỹ chăng?
Vậy thì nhiệm vụ lần này của mình nên làm như thế nào đây? Trong lòng Nhâm Hòa đã có ý tưởng đại khái.
Còn về thời gian làm nhiệm vụ, hắn dự định sẽ hoàn thành vào lúc 10 giờ tối, lúc đó xe trên đường cũng sẽ không quá ít, nhưng cũng sẽ không tắc đường, hắn thật lo lắng lần này hệ thống sẽ cho hắn một cái đánh giá kém, sau đó bị phạt một tháng bị mọc mụn cơm, ngẫm lại chính hắn còn cảm thấy ghê tởm.
Cũng không biết hôm nay Hệ Thống Thiên Phạt là như thế nào, mỗi cái nhiệm vụ đều so với cái cũ càng thêm kinh khủng.
Chẳng lẽ ta đụng phải một cái ý chí thiên đạo giả mạo!
Buổi tối trước tiên lái xe đi tới nhà Dương Tịch, đưa bài hát “Gặp được” và dạy cho đối phương, sau đó hai người lên sân thượng luyện hát.
Thời tiết hiện tại ấm áp, hai người bọn họ có thể hẹn hò trên sân thượng, loại cảm giác làm chuyện xấu dưới mí mắt của Dương Ân khiến cho Nhâm Hòa thật sự kích thích.
Khi ăn cơm vào buổi tối, Dương Ân dường như không có việc gì mà hỏi: “Ngược từng học võ qua sao?”
Nhâm Hòa bỗng nhiên cảm thấy rùng mình trong lòng, tới rồi, không nghĩ tới lòng dạ của Dương Ân lại sâu như vậy, cách thời gian lâu như thế mới đến thử chính mình, bây giờ Nhâm Hòa không thể nói rằng chính mình chưa từng học qua, bằng không thì không thể giải thích được vì sao mình có thể đánh bại Lâm Hạo cùng bọn bắt cóc.
Nhâm Hòa mơ hồ nói: “Từng học qua mấy năm, bất quá sau này thì ta bắt đầu tự mình rèn luyện.”
“Nhưng mà sức mạnh của ngươi thật sự rất lớn đấy?” Dương Ân hỏi ngược lại.
“Còn tạm còn tạm…..” Nhâm Hòa khiêm tốn nói, cái này chẳng lẽ muốn bắt mình bồi thường cánh cửa sao?
Còn tạm….. Dương Ân hồi tưởng lại vết lõm kinh dị trên cánh cửa của nhà mình, cái này mà vẫn nói còn tạm? Trước kia khi Dương Ân mua cánh cửa kia ông chủ đã cường điệu nói với hắn đây là cửa gia dụng tốt nhất trên thị trường……
Một cái học sinh trung học thôi vì cái gì lại có sức lực lớn như vậy? Dương Ân cảm giác những người bình thường được huấn luyện cũng chưa chắc có biện pháp nào đá cánh cửa thành như vậy được! Lúc trước cánh cửa dù sao cũng đã hỏng rồi nên hắn liền thử dùng sức lực mạnh nhất của bản thân đá một lần, kết quả ngoại trừ chân bị đau ra thì độ biến dạng của cánh cửa chưa bằng một nửa so với cú đá của Nhâm Hòa, khi đó hắn mới ý thức được, sức mạnh của học sinh trung học này thực sự quá lớn!
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Dương Ân thực sự rất bội phục Nhâm Hòa, ở dưới tình huống biết được bọn họ bị bắt cóc, hơn nữa đối phương còn có súng mà vẫn dám mạnh mẽ xông vào trong, cái này không phải tố chất tâm lý của người bình thường. Ít nhất nếu Dương Ân muốn cứu người mà không quan hệ tới sống chết của mình, hơn nữa đối phương có súng thì hắn tuyệt đối không mạo hiểm tính mạng của mình.
Đây không có gì là đáng trách, không có thứ gì quan trọng hơn so với sinh mệnh của bản thân.
Cho nên hoặc Nhâm Hòa có lý do nào đó không thể không tới, hoặc đối phương là kẻ tài cao gan lớn!
Ánh mắt Dương Ân nhìn về phía Dương Tịch cùng Nhâm Hòa mà băn khoăn, hắn cảm thấy hai người này tựa hồ đang giấu mình cái gì đó, có thể làm một người từ bỏ tính mạng của mình để bảo vệ, đái khái chính là tình yêu…..
Nhưng mà thật sự tiểu tử Nhâm Hòa này quả thực rất không tồi.
Chỉ là Dương Ân có chút suy nghĩ không muốn Dương Tịch tiếp xúc nhiều với Nhâm Hòa, không phải Nhâm Hòa không đủ tốt, mà là hắn cảm giác đối phương thật sự không đơn giản!
Làm cha mẹ, Dương Ân chỉ hy vọng Dương Tịch có thể bình bình an an mà trưởng thành, hạnh phúc an khang cả đời, muốn hát thì hát, hắn đều ủng hộ toàn bộ.
Chỉ là Nhâm Hòa rõ ràng không hề đơn giản, có khi nào sẽ là biến số trong cuộc sống của Dương Tịch? Không thể không nói cha mẹ nào cũng suy nghĩ rất nhiều, cái này không trách bọn họ, nuôi một đứa con giống như là chơi một trò chơi vậy, bọn họ sẽ lo lắng chính mình phải dừng lại……
Bất quá phía bên Nhâm Hòa lại không biết đến ý tưởng hiện tại của Dương Ân, chờ sau khi ăn chực ngồi nói chuyện một lát, hắn mang theo xe đạp rời đi, chuẩn bị làm nhiệm vụ.
Nhâm Hòa đeo tai nghe lên, đặc biệt lục soát thử những ca khúc đứng đầu của thế giới này nằm ở trình độ gì, sau này cũng thuận lợi hơn để dọn dẹp con đường cho Dương Tịch, kiếp trước hắn cực kỳ thích vừa lái xe vừa nghe nhạc, tự tại thoải mái.
Kết quả hắn vừa nghe thì thấy bài hát của thế giới này có chút không tốt, ở trong 10 vị trí đầu của bảng xếp hạng cũng chỉ có một bài có thể nghe được, khó trách bọn họ đi đá quán có thể thành công dễ dàng như thế….
Trước cứ nghe tạm đi, chờ sau khi Dương Tịch ra album thì đổi tất cả bài hát trong điện thoại thành của Dương Tịch, Nhâm Hòa thật sự cảm thấy, kể cả khi chính mình có dư thoài gian cũng sẽ viết thêm nhiều bài hát hay cho Dương Tịch……
Xe đạp của Nhâm Hòa đi đến tuyến đường chính của thành thị, hắn đặc biệt nói chuyện ở nhà Dương Tịch tới hơn 9h mới rời đi. Lúc Nhâm Hòa bình tĩnh như không có việc gì ngồi trên sô pha ngồi xem TV thì ngay cả Dương Ân cũng mê mang, tiểu tử này thật sự không coi bản thân mình là người ngoài…..
……..
Viên Bằng lúc này ngồi trong xe của chính mình hắt xì một cái, nước mũi nước mắt tèm lem, ở vị trí ghế phụ có để một hộp khăn giấy.
Mấy ngày hôm nay hắn đã chờ ở đây, bắt đầu từ 8 giờ tối tới 6 giờ sáng hôm sau, quả thực chính Viên Bằng cũng bội phục trình độ chấp nhất của hắn, chỉ bằng tinh thần này của bản thân, nếu còn không thành công thì đúng là trời không có mắt!
Hiện tại Viên Bằng đã coi chuyện công khai thân phận thật của kỵ sĩ làm cọng rơm cứu mạng cuối cùng, hắn chỉ nghĩ chính mình phải hung hăng nắm chặt lấy cọng rơm này, còn về chuyện cọng rơm này suy nghĩ thế nào thì hắn không để ý.
Chỉ cần chính mình có thể khắc phục khó khăn, như vậy những lãnh đạo trước kia cùng đồng nghiệp tính là cái gì, hắn hoàn toàn có thể phát triển cao hơn nữa.
Giới tin tức chính là như vậy, người có thể nắm được tin tức lớn thì nước lên thuyền lên, đến lúc đó Viên Bằng sẽ cố tình nhuộm đẫm gian khổ trong quá trình tìm kiếm, hắn tin tưởng ngày mà chính mình trở nên nổi bật sẽ không còn xa nữa.
Chỉ là đợi một mạch hai ngày, ngay cả cọng lông cũng không chờ được, còn bị cảm cúm nữa!
Lúc này hắn căn bản không ngừng được nước mắt nước mũi đang chảy, chỉ là Viên Bằng tin tưởng rằng chính mình nhất định có thể chờ được.
Sau đó hơn nửa đêm ngồi chờ ở vành đai xanh thì thấy được bài đăng nói rằng kỵ sĩ xuất hiện ở núi Lão Quân…..
Mẹ nhà ngươi!
Ngươi có thể thành thành thật thật chơi thả trôi xe được không? Ngươi đi tới núi Lão Quân làm cái gì, ở đó có bao nhiêu nguy hiểm chứ? Viên Bằng thật sự tức giận rồi!
Chỉ là lúc này khi hắn đang lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi thì bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe đạp cùng một bóng dáng quen thuộc từ bên xe của hắn xẹt qua, lập tức Viên Bằng lấy lại tinh thần.
Hắn đã đặc biệt nghiên cứu nhưng video của kỵ sĩ, cho nên hắn chú ý tới đối phương đã đổi xe mới, vì thế hắn đã nhớ hết những đặc điểm của chiếc xe mới, còn sợ rằng chính mình sẽ quên mất!
Hiện tại quả nhiên không phụ người có cố gắng!