TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 134: Hoàn thành album

Thấy Nhâm Hòa rốt cuộc cũng kỹ tên lên hợp đồng ủy quyền, Chu Vô Mộng cuối cùng cũng có thể yên lòng, việc này xem như đã xong một nửa rồi.

Trước khi tới hắn còn băn khoăn, lo lắng rằng Nhâm Hòa sẽ đổi ý, suy cho cùng đa số người sẽ không có giác ngộ để đi làm từ thiện, hơn nữa Nhâm Hòa chỉ là một học sinh trung học mà thôi.

Mà số tiền nhuận bút của Tam Tự Kinh cũng không phải là con số nhỏ.

Nhưng nếu ký tên thì đã có hiệu lực pháp lý, điểm này Chu Vô Mộng cũng rất rõ ràng.

Lúc trước hắn dám ký hợp đồng cùng Nhâm Hòa, hơn nữa không cần liên hệ với người giám hộ của hắn hoàn toàn bởi vì pháp luật cho phép: Nếu như chính mình có thu nhập lao động làm phí sinh hoạt thì người đó được coi là người có năng lực dân sự.

Một thiếu niên viết một tác phẩm đã có thể kiếm mấy ngàn, mấy vạn, mấy chục vạn thậm chí là lên tới trăm vạn, đã có thể coi là người có năng lực dân sự, cho nên tất cả hợp đồng mà hắn ký đều là hợp pháp.

Kỳ thật như thế mới là pháp luật hợp lý, ít nhất Nhâm Hòa cho là như vậy.

Chu Vô Mộng cũng rất bận cho nên vội vã chia tay Nhâm Hòa trở về lo liệu những việc liên quan tới quỹ Thanh Hòa, hắn thậm chí có dự định vận dụng quyền lực của chính mình ở Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô để đẩy mạnh tiêu thụ của Tam Tự Kinh hơn nữa.

Như vậy lợi nhuận của Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô cũng nhiều lên, mà tài chính của quỹ Thanh Hòa cũng càng thêm sung túc.

Trước khi trở về hắn còn đặc biệt nhắc nhở Nhâm Hòa phải chú ý thời gian để viết tác phẩm mới, cho dù là viết nốt hai bộ còn lại của Sơn Hải Kinh cũng tốt, Nhâm Hòa nghe vậy cũng chỉ có thể đáp ứng trước, sau đó lại từ từ kéo dài thời gian sau.

Hiện tại việc cấp bách của hắn cũng không phải là viết thêm tác phẩm mới mà là cần phải hoàn thành album của Dương Tịch trước, còn hơn một tháng nữa là tới kỳ thi trung học phổ thông, chờ tới lúc kỳ thi kết thúc cũng là lúc kỳ nghỉ hè tới, khi đó một cuộc hành trình mới sẽ mở ra.

Chu Vô Mộng sắp rời khỏi rồi những bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hắn nói: “Chờ tới lúc ngươi nghỉ hè thì chạy tới Kinh Đô một chuyến, tham gia tuyển diễn viên của Côn Luân, suy cho cùng ngươi là tác giả nên càng phải tới, đương nhiên, quyết định cuối cùng vẫn là từ mọi người thương lượng, nhưng chúng ta trên nguyên tắc sẽ tôn trọng ý nguyện của tác giả.”

Nhâm Hòa nghĩ nghĩ, cái này hình như cũng không phải việc gì khó nên hắn trực tiếp đáp ứng: “Được, vậy sau khi kỳ thi trung học phổ thông kết thúc ta sẽ tới, có được không? Còn hai tháng nữa.”

“Có thể, nguyên bản ta muốn bắt đầu tuyển diễn viên luôn nhưng vì chờ ngươi nên chậm trễ thời gian, hiện tại lại phải ưu tiên để cho quỹ Thanh Hòa đi lên quỹ đạo đã.” Chu Vô Mộng đột nhiên nói giỡn: “Được rồi ngươi trở về đi, hai tháng sau chúng ta gặp mặt, công việc của quỹ Thanh Hòa ta sẽ cập nhật định kỳ cho ngươi, suy cho cùng ngươi mới là ông chủ của ta.”

Nhâm Hòa nghe vậy thì cười khổ, mẹ nó ai dám làm ông chủ của Chu Vô Mộng chứ, chính mình căn bản không tính toán nhúng tay vào quỹ Thanh Hòa.

Bất quá có thể theo dõi công việc cũng tốt, ít nhất để chính mình biết được tiền quyên góp xây dựng những trường tiểu học nào…..

Còn về chuyện tuyển diễn viên Côn Luân thì cứ đi cho có vậy, bởi vì hai đời hắn sống đã tiếp xúc với quay phim bao giờ đâu.

Vừa mới đưa tiễn Chu Vô Mộng thì hắn nhận được một cuộc điện thoại từ An Tứ, ngữ khí của hắn có chút tiếc hận nói: “Ngươi đi chơi xe tốc độ cao thì cũng nên nói với ta một tiếng chứ, chúng ta có thể quay chụp một cái video, như vậy cũng coi như là thêm một thành tựu, có thể nâng cao phí phát ngôn nữa!”

Nhâm Hòa đã sớm nghĩ tới vấn đề này, hắn cười nói: “Ta muốn chơi thì sẽ chơi lớn, đỡ phải làm người nước ngoài nghĩ Trung Quốc chúng ta tự đại, ngươi không cần vội, một thời gian nữa ta sẽ chuẩn bị đi núi Thiên Môn 99 khúc cua chơi xe đạp tốc độ cao, khi đó sẽ thông báo với ngươi, muốn chơi phải chơi một lần cho người khác trầm trồ, ngươi nói đúng không?”

An Tứ ở đầu dây bên kia nghe vậy thì hít hà một hơi: “Kỳ thật ngươi dám ở đường quốc lộ trên núi tăng tốc đến 110 km/h đã rất trâu bò rồi, không cần thiết phải đua như vậy, chẳng lẽ ngươi còn tính toán đi một chuyến tới Thiên Lộ? Còn dùng tốc độ như thế này sao?”

“Tốc độ như thế nào thì tới lúc đó bàn tiếp, dù sao khẳng định phải chơi cho đủ kích thích, ngươi cứ yên tâm!”

Hai người nói chuyện xong thì tắt máy, Nhâm Hòa cũng tự hỏi về vấn đề này, nếu là đua xe tốc độ cao ở quốc lộ thì núi Thiên Môn có 99 khúc cua có thể coi là mục tiêu hiện tại của chính mình, nhưng số lượng khúc cua một khi nhiều lên thì tốc độ cũng sẽ chịu ảnh hưởng, suy cho cùng tốc độ cực hạn khi vào cua chỉ là khoảng 68 km/h mà thôi.

Đến lúc đó nên chơi như thế nào thì phải suy xét cẩn thận.

Đoàn đội quay chụp khi đó đoán chừng vẫn sẽ là đám người Lưu Nhị Bảo, nghe nói đám người này gần đây cũng không rảnh rỗi, bắt đầu học tập làm ban nhạc, hát khó nghe đã đành viết nhạc cũng không ra gì……

Mấy ngày trước Lưu Nhị Bảo còn khoe với hắn, ở trong điện thoại truyền tới hai giọng nam đang gào, hát bài hát thương cảm nhất internet…..

Chờ khi kết thúc kỳ tới Kinh Đô thì tụ họp cùng bọn họ đi, đều là những người thú vị.

Đoàn đội của bọn họ cũng là khá kỳ diệu, không phải tính tình của bọn họ mà là phong cách làm việc của bọn họ, không quan tâm kiếm được bao nhiêu tiền, tất cả sẽ chia đều cho từng thành viên trong đoàn. Nhưng bọn họ kiếm tiền cũng rất nhiều nên cũng không có ai phải thiếu tiền cả.

Lưu Nhị Bảo cũng tự mình nói qua, đã từng có một tháng nhận bốn dự án, tiền thuê của mỗi dự án đều từ 300 vạn trở lên. Trước kia Nhâm Hòa cũng biết thương nghiệp nhiếp ảnh là một hạng mục thiêu tiền, nhưng không nghĩ là sẽ khoa trương đến như vậy.

Cái gọi là một bức ảnh chụp mười vạn đồng, đó là tấm ảnh cho dù phóng to 100 lần cũng sẽ không bị mờ, hơn nữa trình độ hậu kỳ cũng rất kinh khủng, phóng to hơn 100 lần cũng sẽ không nhìn thấy một cái lỗ chân lông nào, tất cả đều được xử lý rất tốt.

Nhâm Hòa nghĩ sau này Dương Tịch quay MV có thể nhờ đám người Lưu Nhị Bảo tới quay, nghe nói bọn họ khinh thường quay cái này, không biết có thể nhờ được hay không.

Hiện tại hắn trên người không có một nhiệm vụ nào, cảm giác thoải mái nhẹ nhàng, tuy nhiên hắn dự định viết nốt hai bài hát còn lại cho Dương Tịch. Hơn nữa hắn cũng có kế hoạch của chính mình cần đi làm nhiệm vụ, tranh thủ đạt được đánh giá cấp hoàn mỹ để được tự chọn định hướng khen thưởng, ngay cả khi không đạt được đánh giá hoàn mỹ thì hai nhiệm vụ cũng sẽ đổi được một lần khen thưởng định hướng.

Trước đây hắn còn không nghĩ tới nhưng hiện tại ngẫm lại cái khen thưởng định hướng này là vô cùng trọng yếu, có thể hoàn thành được kế hoạch sắp tới hay không là nhờ nó.

Nhâm Hòa bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ, tám bài hát lần trước theo thứ tự là: Đi Đại Lý, Nam Sơn Nam, năng lực ca hát kỳ diệu, quảng trường Prague, ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, dễ cháy dễ nổ mạnh, ta ở quảng trường nhân dân ăn gà rán, Hiểu tiểu thư.

Vậy thì bài hát thứ chín nên viết gì mới hợp lý đây, trước đó có một bài là “Ngọn gió chân thật” cực kỳ lưu hành ở một phạm vi nào đó, nhưng vẫn chưa có tính đại chúng.

Lần này chẳng lẽ chọn hai bài lưu hành đông đảo? Chọn bài gì mới tốt đây.

Trong đầu Nhâm Hòa hiện lên từng ca sĩ nổi tiếng nhất kiếp trước, xem có ca khúc nào hợp với Dương Tịch hay không, chỉ là những bài hát nổi tiếng khắp cả nước đều là bài hát nổi tiếng muộn, rất nhiều ca khúc không thích hợp để Dương Tịch hát.

Từ từ đã…… Nhâm Hòa dường như nhớ tới một ca sĩ nữ, ca sĩ này từng có một thời cực kỳ nổi tiếng, hơn nữa còn có vô số người hâm mộ trung thành!

Tôn Yến Tư!

Để mà nói thì người hâm mộ của Tôn Yến Tư khá là kỳ quái, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần người khác thích Tôn Yến Tư thì bọn họ đều cảm thấy đối phương là người tốt……

Mà hiện tại có hai bài rất thích hợp với Dương Tịch là: Gặp được, tình yêu của ta.

So sánh với bài “Gặp được”, thì độ nổi tiếng của bài “Tình yêu của ta” sẽ kém hơn một chút, nhưng như vậy đã đủ rồi!

“Nghe thấy, mùa đông, rời đi.”

Câu đầu tiên của bài hát này cực kỳ bắt tai người nghe, hơn nữa giai điệu cũng rất êm tai động lòng người.

Nhưng đây không phải là điểm mấu chốt, quan trọng là nó cực kỳ dễ đọc, quả thực có thể nói là một ca khúc vàng.

Tại năm 2006, nếu một bài nào đó thích hợp hát ở KTV thì thông thường sẽ nổi tiếng rất nhanh.

Đến lúc này, mười bài hát trong album của Dương Tịch đã chọn xong, đại công cáo thành!