Chờ tới lúc đám người Nhâm Hòa đi xuống núi, đám người bên cạnh bây giờ còn chưa hồi phục thể lực đây, bọn họ lúc này cùng nhau nghiêm túc suy nghĩ một việc, trở về có nên bồi bổ thận thật tốt hay không…….
Đoạn đường trở về đều rất thuận lợi, sau khi xuống dưới khách sạn lấy tất cả đồ vật thì đám người lập tức đi về nhà, trên đường trở về Nhâm Hòa còn nhận được điện thoại: Chu Vô Mộng đã tới Lạc thành, đang rất sốt ruột về chuyện liên quan tới quỹ Thanh Hòa.
Đối với quỹ Thanh Hòa, bản thân Nhâm Hòa cũng rất là để ý, nếu làm tốt thì đây chính là công đức vô lượng, tiếp theo chỉ cần hoàn thành hết thảy thủ tục của quỹ Thanh Hòa, vậy thì sau này chính mình không cần phải làm nhiệm vụ trừng phạt của Thần Thư và Côn Luân nữa.
Đối với hiện tại mà nói thì như vậy nhẹ nhàng hơn khá nhiều, nghĩa là chính mình đã không còn nhiệm vụ cố định nữa, sắp tới nhiều hay ít nhiệm vụ là do số lượng tác phẩm văn học hoặc là bài hát mà hắn viết.
Đây chính là làm một lần cả đời an nhàn.
Sắp tới kỳ thi vào cấp ba rồi, sau đó chính là hai tháng nghỉ hè, đến lúc đó chính mình cùng Dương Tịch quay trở về Kinh Đô một lần nữa cũng không cần lo lắng chính mình không có thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Mỗi lần nhớ tới trên người mình vẫn còn nhiệm vụ thì hắn cảm giác như đang thiếu nợ người khác mấy trăm vạn vậy…..
Sau khi trở về Lạc thành, Nhâm Hòa trước tiên đưa Dương Tịch cùng Hứa Nặc về nhà nghỉ ngơi, suy cho cùng hai người này cũng không tự do như chính mình, có phụ huynh ở nhà.
Đi ra ngoài một ngày một đêm đoán chừng người nhà đang rất lo lắng, lúc Hứa Nặc xuống xe còn có chút sợ hãi: “Ngươi nói xem liệu cha ta có phát hiện cái gì không?”
“Yên tâm, phát hiện không được, nếu phát hiện chúng ta giúp ngươi chứng minh.” Nhâm Hòa an ủi hắn, tuy nhiên tới lúc đó bọn họ chứng mình liệu có tác dụng hay không thì cũng không lo được nhiều như thế, dù sao người bị đánh không phải chính mình….
Lúc về đến cửa nhà nhìn thấy lão Chu, đã thấy vẻ mặt kích động khó nén lại của lão, đang đi tới đi lui trước cửa nhà hắn.
Khi này đã là giữa trưa, lúc Chu Vô Mộng nhìn thấy Nhâm Hòa thì kinh hỉ nói: “Ngươi cuối cùng cũng đã trở lại, đi đi đi, hôm nay ta nhất định phải mời ngươi ăn cơm mới được.”
“Ồ, hôm nay còn mời ta ăn cơm cơ à?” Nhâm Hòa vui vẻ hỏi lại.
“Ngươi chịu bỏ ra tiên nhuận bút của Tam Tự Kinh để làm chuyện tốt như vậy, ta mời ngươi ăn một bữa cơm thì có tính là gì chứ!” Chu Vô Mộng kéo tay Nhâm Hòa vừa đi vừa nói: “Về phần quỹ Thanh Hòa ta cũng tham khảo qua, nếu ngươi không muốn đích thân ra mặt thì viết một hợp đồng ủy quyền, ta tự mình làm, hơn nữa ngươi cũng không cần lo lắng, tiền này tuyệt đối sẽ không rơi vào trong túi của ta, mỗi một đồng đều sẽ tiêu trên những vùng núi nghèo khó, hơn nữa ta cũng không cần ngươi trả lương cho ta, ta sẽ làm chuyện này miễn phí.”
Kỳ thật lúc này lão Chu đã 61 tuổi, tuy rằng hoàn toàn có thể về hưu hưởng phúc nhưng hắn nghĩ thân thể còn khỏe khoắn nên chưa tính tới việc về hưu, chỉ là hắn sống cả đời về văn học rồi, lúc về già lại muốn thay đổi cách sống: Hắn muốn đi làm từ thiện.
Hắn vẫn luôn chưa nghĩ ra nên làm thế nào mới tốt, chẳng lẽ đem tiền tiết kiệm suốt đời quyên góp? Nhưng mà đời này hắn tiết kiệm cũng không quá nhiều, nếu có thì cũng đã giúp đỡ những sinh viên nghèo khó, những khoản tiền nhuận bút của chính hắn cũng không có lưu lại.
Hơn nữa những thứ mà hắn viết không hề có tính thương nghiệp mạnh mẽ như những tác phẩm của Nhâm Hòa! Nói cách khác là tiền hắn kiếm cũng không nhiều lắm, mặc dù tiền nhuận bút luôn là tiêu chuẩn đỉnh cấp, nhưng lại khuyết thiếu số lượng bán ra.
Cái này cũng không hề mâu thuẫn, những tác phẩm được giới phê bình khen ngợi nhưng vẫn ít người mua vé xem cũng không ít, tuy nhiên cái này cũng không ảnh hưởng lão Chu trở thành ngôi sao sáng nhất trong lĩnh vực văn học.
Ấy vậy mà hiện tại Nhâm Hòa lại nguyện ý lấy tiền nhuận bút của Tam Tự Kinh ra làm tài chính của quỹ Thanh Hòa, cái này đã làm cho lão Chu sáng ngời hai mắt, giống như là chỉ dẫn một con đường mới cho hắn vậy! Khó trách hắn sẽ kích động như vậy!
Nhưng thế này lại khiến cho Nhâm Hòa có chút ngượng ngùng, bởi vì mục đích chính của việc làm lần này chỉ để lấy được quyền miễn nhiệm vụ, hắn giải thích nói: “Ngài cũng không cần cảm tạ ta như vậy, ta cũng là vì chính mình sau này….”
Nghe Nhâm Hòa nói thế thì lão Chu ngạc nhiên: “Nhỏ như vậy mà đã tích âm đức cho chính mình? Chẳng lẽ ngươi làm nhiều chuyện xấu à?”
Em gái ngươi! Nhâm Hòa nghe thế thì mặt đen như đáy nồi: “Ngài suy nghĩ nhiều rồi, ta không có mê tín.” Bất quá cũng không thể nói nguyên nhân chân thật cho lão Chu được, thôi thì cứ để hắn nghĩ như vậy đi, dù sao không quan trọng.
Sau khi ngồi vào quán ăn lão Chu một mạch gọi bốn món, cái này làm cho Nhâm Hòa cảm thấy kỳ quái, thật giống như lão Chu sợ hắn đổi ý vậy, không cần chứ, học sinh lão Chu nhiều khắp thiên hạ, muốn làm một quỹ từ thiện mà thôi, chẳng phải là việc tiện tay hay sao?
Chỉ có điếu hắn không biết, lão Chu tuy rằng có học sinh khắp thiên hạ, nhưng hiện tại trong nước cũng không có ai nhàn rỗi mà đi làm từ thiện. Cả đời lão Chu thanh bần tiết kiệm, hơn nữa tính tình lớn nhất chính là không thích nhờ người khác.
Bảo hắn mở miệng nhờ học sinh của hắn, người ta sẽ gửi tiền vào, nhưng mà dùng hết thì sao? Chẳng lẽ lại mở miệng tiếp? Lão Chu cảm thấy chính mình ngại ngùng mà mở miệng, suy cho cùng ai cũng cần sống, tiền của mỗi người không phải là từ trên trời rơi xuống.
Sự nghiệp công ích không phải là làm một lần là xong, hiện tại còn rất nhiều trẻ nhỏ khó khăn trên toàn Trung Quốc.
Cho nên lúc Nhâm Hòa chủ động nói về chuyện này, lão Chu cảm giác như tìm được tri âm vậy, hiện tại hắn thực sự sợ Nhâm Hòa sẽ đổi ý.
Lão Chu một bên gắp đồ ăn cho Nhâm Hòa một bên nói: “Ta nghe ý của ngươi là….. Sau này ngươi sẽ còn đem lợi nhuận của các tác phẩm khác vào quỹ Thanh Hòa? Hay là ngươi đem Côn Luân bỏ vào luôn đi!”
Ha ha, ngài suy nghĩ nhiều rồi……
Nhâm Hòa đen mặt nói: “Ngài đây là tính ép khô ta đúng không, hiện tại Côn Luân khẳng định là không được, ta còn có tác phẩm khác sau này, đến lúc đó thì bàn tiếp, giai đoạn hiện tại cũng không cần dùng quá nhiều tiền. Nhưng mà ngài yên tâm, ta nói có thì khẳng định sẽ có, ngài cứ từ từ làm đi.”
Trên thực tế sau này Nhâm Hòa khẳng định sẽ đưa thêm lợi nhuận của tác phẩm khác vào quỹ Thanh Hòa, suy cho cùng một cái Tam Tự Kinh cũng chỉ miễn được hai nhiệm vụ của Thần Thư và Côn Luân mà thôi.
“Được, vậy ta cũng không hỏi nhiều, nhưng ngươi nhớ lời hứa hôm nay đấy, được rồi, ngươi ký hợp đồng ủy nhiệm đi!” Lão Chu nói.
“Được, ngài cứ coi như đây là lời hứa của ta với ngài!” Nói xong, Nhâm Hòa lấy bút ký lên hợp đồng ủy nhiệm, xem bộ dáng nghiêm túc của lão Chu, Nhâm Hòa cũng ngại làm cho hắn mất hứng, hơn nữa làm việc từ thiện cũng là một chuyện rất tốt, về sau ra thêm tác phẩm cho hắn đi….
Có lẽ cả hai người Nhâm Hòa cùng lão Chu đều sẽ không nghĩ đến, bởi vì lời hứa lúc này mà sau này quỹ Thanh Hòa sẽ trở thành tồn tại kinh khủng như thế nào.
Ngay khi Nhâm Hòa ký xong tên, âm thanh của Hệ Thống Thiên Phạt cũng vang lên trong đầu hắn: “Ký chủ đã cống hiến lợi nhuận của một tác phẩm làm công ích, xin mời lựa chọn hai tác phẩm được miến nhiệm vụ kế tiếp.”
Không có bất kì do dự gì, Nhâm Hòa trả lời: “Thần Thư, Côn Luân!”
“Đã được chấp thuận, sau này lợi nhuận thu vào của Tam Tự Kinh ký chủ không được sử dụng mới mục đích tư nhân, nếu như đổi ý phạt ký chủ bị mù cả đời.” Hệ Thống Thiên Phạt nói xong cũng biến mất.
Ông trời của ta, hiệu lực của trừng phạt này thế nhưng là cả đời, xem ra Hệ Thống Thiên Phạt đối với chuyện này cực kỳ coi trọng, nhưng mà Nhâm Hòa cũng biết rằng chính mình đổi lấy quyền được miễn là một lựa chọn chính xác!
Cái trừng phạt này hắn cũng không để trong lòng, nếu như đã ký tên với lão Chu thì hắn sẽ không làm ra chuyện lật lọng như vậy. Phương pháp kiếm tiền còn rất nhiều, hà cớ gì phải vứt bỏ nhân phẩm của chính mình.
Hôm nay thật sự là một ngày đáng chúc mừng, về sau cho dù có những tác phẩm khác thì Nhâm Hò cũng đã tìm được cách để không cần phải làm nhiệm vụ trừng phạt, tâm tình thực sự thoải mái vui sướng!
Hơn nữa quyền sở hữu của quỹ Thanh Hòa là hắn, thật sự muốn nói với người khác là bản thân Nhâm Hòa ta cũng đã làm không ít việc thiện….