Ban đêm có rất nhiều người xuất phát đi xem mặt trời mọc, Nhâm Hòa ngại phiền toái nên đem tất cả đồ trong ba lô hai người nhét vào trong ba lô của hắn, ngay lập tức ba lô căng phồng lên!
Những người xuất phát cùng bọn họ nhìn thấy vẻ mặt non nớt của Nhâm Hòa đang cõng theo ba lô to đùng sau lưng thì ngây ngốc, cõng nặng như vậy thật sự có thể leo lên tới đỉnh núi sao?
Từ khách sạn xuất phát tới đỉnh núi phải mất khoảng 5 giờ đồng hồ, nhưng điểm quan trọng không nằm ở thời gian, mà là đường núi cực kỳ khó đi, ngay từ đầu mấy bác đi cạnh Nhâm Hòa đã khuyên hắn đừng nên khiêng đồ nặng như vậy, trên đỉnh núi có cho thuê quần áo, còn có bán đồ ăn nữa, không cần phải khổ cực như vậy!
Nhâm Hòa nghe thế cũng cười nhẹ nói lời cảm ơn, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước, mấy người đi bên cạnh thấy vậy cũng cạn lời, để cho hai người Dương Tịch cùng Hứa Nặc chia sẻ đồ đạc không phải tốt hơn sao, thực tế dọc đường hai người này vẫn thường xuyên hỏi Nhâm Hòa có mệt hay không, có cần bọn họ mang giúp hắn không.
Kết quả Nhâm Hòa trực tiếp cự tuyệt.
Sau đó dọc đường lên núi, Nhâm Hòa một bên vừa leo, một bên vừa ăn chocolate, tốc độ ăn chocolate của hắn chẳng khác gì như đang cắn hạt dưa vậy.
Chờ tới lúc leo đến sườn núi thì đã có rất nhiều người hết sức rồi, kết quả những người này vừa quay đầu lại nhìn về phía Nhâm Hòa thì thấy đối phương ngay cả đánh một cái rắm cũng không có thì cảm thấy sầu não!
Nhâm Hòa một bên ăn chocolate một bên vui cười hớn hở nói với mọi người: “Cố lên! Cố lên!”
Cố lên em gái ngươi, đám người lúc này không thể hiểu nổi, tại sao đối phương không bị cái gì cả! Cái này thật sự không khoa học!
Còn có, ngươi rốt cuộc ăn được bao nhiêu? Đây chính là thanh chocolate thứ năm trên quãng đường này rồi!
Nhâm Hòa thấy thế thì cười trả lời: “Bình thường mọi người cần phải chú ý bổ dưỡng, thận chính là động cơ của cơ thể, thận mệt thì làm gì cũng không tốt nữa!”
Mẹ nó sao lại là thận mệt rồi! Đám người này nghe Nhâm Hòa nói vậy thì mặt đen như đáy nồi, ngươi nói ai thận mệt!
Chỉ là lời này giống như là một hạt giống vậy, đám người này cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ thận của chính mình thật sự mệt, vì cái gì đối phương một chút dấu hiệu mệt mỏi đều không có, chẳng lẽ thật sự là thể lực mình không được?
Hứa Nặc một bên nghe vậy cũng nhỏ giọng thì thầm: “Chẳng lẽ ta tuổi còn nhỏ mà đã bị thận mệt….”
“Ngươi không phải thận mệt, ngươi thuần túy bởi vì béo.” Nhâm Hòa trợn trắng mắt nói, mới tí tuổi đã suy nghĩ tới chuyện này, hắn dám cá rằng sau này làm trò chơi, tiểu mập mạp này làm ra nhiều tiền thì tuyệt đối sẽ tiêu không ít ở trên người phụ nữ.
Bất quá đây đều là lựa chọn của mỗi người, chung nhau kiếm tiền, người ta muốn tiêu thế nào thì tiêu, vui vẻ là được.
Nhâm Hòa quay sang Dương Tịch hỏi: “Ngươi có mệt hay không?”
Dương Tịch cười nói: “Không mệt.”
Nói không mệt là giả, kỳ thật người bình thường leo núi Lão Quân đều sẽ cảm thấy mệt, chẳng qua nàng nhìn thấy Nhâm Hòa đeo ba lô nặng như vậy vẫn chưa nói cái gì, cho nên nàng cũng ngại nói mệt.
“Đừng cố, ta cõng ngươi đi một đoạn.” Nhâm Hòa cười nói: “Yên tâm, ngươi còn không làm ta gục được.”
“Không cần” Dương Tịch quay mặt tiếp tục đi về phía trước.
Kết quả Nhâm Hòa trực tiếp đeo ba lô về đằng trước, chạy đến phía trước mặt Dương Tịch: “Lên nào, đừng lo lắng cho ta, cõng ngươi toàn bộ quãng đường cũng không có vấn đề gì.”
Trong giọng nói của hắn nhiều thêm một chút đáng tin.
Kỳ thật cô gái nào lúc mệt mỏi mà không mong muốn được bạn trai cõng một chút chứ, nói không mệt đa phần là giả bộ mà thôi, hoặc là không muốn làm ra vẻ, hoặc đơn thuần không muốn phiền toái người khác.
Cho nên chàng trai nếu yêu đương thì phải tránh dùng miệng thể hiện tình yêu, muốn cõng người ta thì cũng đừng nói rằng để ta cõng ngươi? Bởi vì đối phương sẽ khách khí với ngươi nên sẽ nói không cần.
Lúc này nếu ngươi muốn cõng thì phải trực tiếp ngồi xổm trước mặt đối phương nói….. Đi lên!
Ai cũng đều sẽ trưởng thành, mặc kệ là trai hay gái, những chuyện mà chỉ nói mà không làm thì sẽ là thiếu thành ý, người ta cũng không phải kẻ ngốc, ngươi có thành ý hay không chỉ cần nhìn cái là có thể thấy.
Dương Tịch có chút do dự, bất quá nàng vẫn ghé lên người để cho Nhâm Hòa cõng, tấm lưng rộng rãi mà dày rộng đem lại cảm giác ấm áp, Dương Tịch gối đầu lên phía cổ của Nhâm Hòa.
Nàng nghĩ để cho Nhâm Hòa cõng một đoạn là được rồi, cũng không thể để cho hắn mệt được. Nàng lớn đến từng này ngoại trừ Dương Ân cùng Tô Như Khanh ra thì Nhâm Hòa là người đầu tiên cõng nàng, loại cảm giác này giống như là linh hồn cô độc đi tìm một nơi nào đó có thể dừng lại nghỉ ngơi vậy.
Nhưng mà nguyên bản chỉ muốn đi một đoạn thôi thì lúc này Dương Tịch đã ngủ rồi, thật sự là cảm giác ghé vào người Nhâm Hòa quá thoải mái, cánh tay rắn chắc mà có lực nâng lên đôi chân của nàng, vững vàng cõng nàng.
Nàng ngủ hay không cũng không quan trọng, Nhâm Hòa cũng không có vấn đề gì, chỉ có Hứa Nặc cùng đám người kia có chút điên đảo rồi.
Đeo một cái ba lô leo núi còn muốn cõng thêm người khác, ngươi vẫn còn là người sao? Con lừa cũng không khỏe như vậy!
Chỉ là chuyện này đối với Nhâm Hòa thực sự không tính là chuyện gì, hắn giám cược rằng sau này chắc chắn có nhiệm vụ phải trèo lên núi tuyết để hoàn thành, kia mới là cửa ải sinh tử chân chính, chứ bây giờ thì còn dễ dàng lắm!
Bất quá đi mỗi một đoạn đường, Nhâm Hòa đều sẽ bảo Hứa Nặc lấy một thanh chocolate từ trong túi ra cho hắn ăn, hai tay của hắn lúc này đều dùng để cõng Dương Tịch rồi nên chuyện này chỉ có thể nhờ Hứa Nặc giúp.
Hứa Nặc một bên cho Nhâm Hòa ăn chocolate một bên chua xót, mẹ nó, người ta ngươi cũng cõng đi, còn chính mình thì vừa leo núi thở hổn hển vừa phải hầu hạ cho ăn chocolate…..
Nhưng mà hắn bỗng nhiên nghỉ hoặc, thể lực của Nhâm Hòa tốt như vậy có phải là do ăn chocolate không? Cho nên hắn cũng tự bóc hai thanh ra vừa đi vừa ăn, nhưng mà ngoại trừ cảm giác no bụng ra thì cũng chả có tác dụng mẹ gì…….
Vì sao giữa người với người lại có chênh lệch lớn như vậy!
Lúc leo lên đỉnh núi, mặt trời còn chưa có xuất hiện, Nhâm Hòa nhẹ nhàng đánh thức Dương Tịch sau đó đi tới một cục đá lớn ngồi, tiện thể lấy từ trong ba lô ra quần áo khoác thuê, còn có mì gói nữa, tiểu tử Hứa Nặc này từ giữa sườn núi đã ồn ào nếu xem mặt trời mọc mà không ăn mì gói thì nhân sinh sẽ không được hoàn chỉnh!
Mặc kệ đã ăn no chocolate rồi Hứa Nặc vẫn cố chấp.
Hứa Nặc mở ba lô của Nhâm Hòa ra thì thấy, ngọa tào, một xấp tiền nhân dân tệ dày cộp, mẹ nó đây thực sự là hạnh phúc mà.
Hắn quyết định thuê ba bộ áo khoác tốt nhất, lại mua thêm 3 gói mì, sau đó hoàn mỹ mà quay trở lại.
Lúc này Dương Tịch vẫn còn mơ mơ màng màng, nàng không nghĩ chính mình ngủ một giấc tới tận đỉnh núi.
Dương Tịch có chút ngượng ngùng hỏi: “Ngươi có mệt không?”
“Không mệt.” Nhâm Hòa cười ha hả nói, dọc đường này cảm thụ thân thể mềm mại của Dương Tịch hắn thấy không tệ lắm…….
Đến lúc này ngay cả Dương Tịch cũng cảm thấy Nhâm Hòa có chút không giống người, người bình thường sao mà có thể lực tốt như vậy, nhìn thấy Nhâm Hòa vừa đeo ba lô vừa cõng theo nàng mà leo lên đỉnh núi ngay cả một cái rắm cũng không đánh ra!
Ngàn vạn lần không thể nghĩ tới, mấy người kia leo lên thiếu chút mệt chết, đang thở hổn hển mà vẫn nhìn thấy Nhâm Hòa đang vô tư trêu đùa như không có chuyện gì, quả thực là cạn lời!
Đây là cái gì vậy?
Người trẻ tuổi bây giờ ăn cái gì mà lớn lên? Thật là đáng sợ…..
Mặt trời lúc này từ từ nhô lên, chân trời một sợi tơ màu đỏ mơ hồ lộ ra từ trong đám mây, bỗng chốc phía chân trời biến thành màu đỏ!
Ánh mặt trời nơi xa kia như là thủy triều dâng lên, toàn bộ phía chân trời chuyển từ màu đỏ sang màu vàng, trên bầu trời phảng phất cất giấu một tòa thành của các vị thần từ từ hạ xuống.
Dương Tịch, Nhâm Hòa, Hứa Nặc lúc này đã mặc xong áo khoác ngồi xổm trên vách núi, Dương Tịch thấy bên cạnh Hứa Nặc vừa húp mì gói vừa cười khò khè, nàng trước khi xuất phát cũng từng tưởng tượng qua khung cảnh này, lúc đó cảm thấy mất hứng, nhưng hiện tại lại cảm thấy có ý tứ.
Thanh xuân vốn dĩ không dung được những người cố làm ra vẻ, hết thảy tự nhiên mới là tốt đẹp nhất.