Chuyện trên đèo quốc lộ càng ngày càng nóng, trong đó kỳ thật mọi người vẫn có chút nghi hoặc, kể cả là kẻ tài cao gan lớn chơi đua xe tốc độ cao, nhưng vì cái gì lại muốn lựa chọn buổi tối?
Hoặc là nói đối phương bởi vì không muốn bại lộ thân phận sao, nhưng rốt cuộc mạng nhỏ mới là quan trọng, đua xe vào buổi tối và ban ngày là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, phải biết rằng đường quốc lộ trên núi là không có đèn ven đường!
Bọn họ đương nhiên không biết Nhâm Hòa có siêu thị giác có thể cung cấp tầm nhìn vào ban đêm, cho nên ở trong mắt của bọn họ, kỵ sĩ đã trở thành một người không biết rõ đầu đuôi mà đi khiêu chiến sinh mệnh.
Chuyện như thế ngay bản thân Nhâm Hòa cũng hoàn toàn chưa nghĩ đến, hắn vẫn đang lái xe thẳng tiến lên núi, vừa lúc gặp phải đoàn xe của Hoàng Phủ Nhật đi thoáng qua. Hắn còn vội vàng trở lại cùng Dương Tịch và Hứa Nặc đi xem mặt trời mọc nữa.
Lần đua xe này đối với hắn mà nói tuy rằng nguy hiểm nhưng cũng chỉ là một cột mốc nhỏ trên con đường khiêu chiến cực hạn mà thôi, sau này còn dài.
Sinh mệnh của một người có thể dài tới nhường nào chứ? Cái này không ai biết, ngươi cũng không biết khi nào mình sẽ chết đi, cũng không biết sau khi sinh mệnh của mình chấm dứt thì linh hồn sẽ tới nơi nào.
Việc mà ngươi có thể làm chính là sống thật tốt cuộc đời hiện tại, nếu ngày mai là tận thế thì đại khái sẽ rất nhiều người làm tốt hôm nay.
Chỉ là có tận thế hay không thì liên quan gì chứ, nếu như muốn xuất sắc thì cũng không cần tận thế.
Chờ khi hắn đi tới khách sạn thì đã gặp Dương Tịch cùng Hứa Nặc đứng chờ ở đó, Dương Tịch vẻ mặt oán trách nói: “Ngươi cũng không nói là chính mình lái xe tốc độ cao như vậy, còn ở trong đêm tối đi nữa, ngươi có cần mạng nữa hay không?”
Nhâm Hòa tò mò: “Nhanh như vậy mà đã biết rồi sao?”
“Đúng vậy, cả đoàn xe người ta đều bị ngươi bắt dừng lại ở sườn núi, người ta đăng cái tin tức cũng là bình thường” Dương Tịch giải thích nói.
“Yên tâm, ta là không có việc gì đâu, dù gì ta cũng là thần xe mà!” Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói: “Thần xe là cái gì chứ, nếu chỉ biết lái xe thì chưa đủ được gọi là thần đâu, nếu muốn trở thành thần thì phải có khả năng đem tất cả việc bất khả thi đều làm được!”
“Kể cả ngươi có thể thì cũng bớt khoe khoang lại, lần sau nếu liều mạng thì nói thật cho ta, ta cũng không có ngăn trở ngươi!” Dương Tịch nhìn từ trên xuống dưới cả người Nhâm Hòa, sợ hắn bị thương ở đâu.
“Không cần nhìn, hoàn mỹ hoàn thành!” Nhâm Hòa cười nói.
Hơn nữa cái hoàn mỹ hoàn thành này cũng không phải là do hắn nói mà là do Hệ Thống Thiên Phạt đánh giá!
Một giây kia lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ âm thanh của Hệ Thống Thiên Phạt cũng đúng lúc vang lên hơn nữa có chút bất đồng so với những lần trước chính là đối phương khi khen thưởng còn nhắc tới trình độ hoàn thành nhiệm vụ!
“Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ hoàn mỹ, mở ra tiêu chuẩn đánh giá nhiệm vụm lần này nhiệm vụ có thể chỉ định phương hướng khen thưởng!”
Lúc nghe được điều này thì Nhâm Hòa ngây ngẩn cả người, nguyên bản khi hắn hoàn thành nhiệm vụ, thì phải hi sinh phần thưởng mới có thể chỉ định phương hướng khen thưởng lần sau, vậy mà lần này có thể xuất hiện trình độ hoàn mỹ, trực tiếp có thể chỉ định phương hướng khen thưởng.
Nhâm Hòa cũng không biết cái đánh giá hoàn mỹ này là tính như thế nào mà ra, chẳng lẽ bởi vì đối phương yêu cầu tốc độ là 100 km/h nhưng tốc độ bình quân của chính mình lại là 110 km/h sao? Hoặc là lúc vào cua hoàn mỹ nên mới đề cao toàn bộ đánh giá?
Hắn cũng không có chắc chắn, chỉ có thể thử lại ở lần sau, xem ra sau này làm nhiệm vụ đều phải tận lực lấy được đánh giá hoàn mỹ, nhưng mà Nhâm Hòa cảm thấy khả năng đây là một chuyện cực kỳ khó hoàn thành.
Hơn nữa ngoại trừ hoàn mỹ còn có những đánh giá khác, vậy nếu như chính mình hoàn thành nhiệm vụ cho có lệ thì có thể bị hệ thống trừng phạt hay không? Nhâm Hòa lúc này có chút cảnh giác.
Hắn trực tiếp hỏi Hệ Thống Thiên Phạt ở trong đầu: “Có những cấp bậc đánh giá nào?”
“Không thể trả lời.”
“Nếu hoàn thành nhiệm vụ kém có bị trừng phạt hay không?”
“Không thể trả lời.”
Ngọa tào, Nhâm Hòa nghe vậy thì hít sâu một hơi, đối với sự hiểu biết của hắn về tính tình của hệ thống, nếu hoàn thành nhiệm vụ ở mức kém thì chắc chắn là sẽ có trừng phạt!
Cái này không phải đưa ra để nhằm vào lúc chính mình dựa vào giờ cao điểm mà vượt 100 chiếc xe hay sao…… Nhâm Hòa cảm thấy rất có khả năng Hệ Thống Thiên Phạt nhìn hắn đầu cơ trục lợi nên có chút nhìn không được…..
Mẹ nó, ông đây dựa vào trí tuệ của mình để hoàn thành nhiệm vụ, lý nào lại cố ý nhằm vào ta như vậy?
Xong đời, về sau khi làm nhiệm vụ cần phải chú ý thêm một chút….. Bằng không nếu làm không tốt thì sẽ hố chính mình mất, những trừng phạt của nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra hắn thực sự không nỡ nhìn thẳng, tùy tiện một cái trừng phạt phỏng chừng có thể làm chính mình không có cách nào gặp người nguyên tháng mất…..
Nếu như nói nhiệm vụ thấy bại kỳ hạn trừng phạt là 1 tháng, thì khi hoàn thành nhiệm vụ mức kém có khả năng sẽ ít hơn, nhưng tuyệt đối là sẽ không hề dễ chịu.
Thật là lừa người mà, tuy rằng đạt được đánh giá hoàn mỹ có thể chỉ định phương hướng khen thưởng, nhưng mà hắn dùng mông để suy nghĩ cũng biết được đánh giá hoàn mỹ sẽ không dễ dàng đạt được, kỳ thật đây chính là cách đề cao độ khó biến tướng.
Nếu như thời điểm kẹt xe hoàn thành nhiệm vụ, thì ngoan ngoãn mà nhận trừng phạt đi….
Nhâm Hòa nghĩ nghĩ, phần thưởng nhiệm vụ lần này muốn cái gì nhỉ? Nói thật hắn hiện tại cũng không có thứ gì đặc biệt muốn.
Đúng rồi, Nhâm Hòa bỗng nhiên nhớ tới một cái khen thưởng có lời nhất!
“Ta muốn khen thưởng tố chất thân thể!”
“Ký chủ chỉ định phương hướng khen thưởng là tố chất thân thể, khen thưởng điểm tố chất thân thể +0.1!”
Ngọa tào, CMN, 0.1, cái quỷ gì thế này! Nhâm Hòa lúc này cảm thấy cả người ngứa ngáy, trước kia không phải đều khen thường 1.0 sao, hắn còn tưởng rằng có thể thông qua loại chỉ định khen thưởng này để nâng tố chất thân thể lên gấp đôi đây, khi đó hoàn thành nhiệm vụ không phải là điều dễ dàng sao, một giây đã siêu việt cực hạn của con người!
Kết quả bị mừng hụt một hồi, hơn nữa còn lãng phí một lần khen thưởng, mặt Nhâm Hòa lúc này đen như đáy nồi, hoàn thành mười nhiệm vụ hoàn mỹ hoặc là hai mươi nhiệm vụ bình thường mới có thể tăng 1.0 điểm tố chất thân thể? Cái này cũng có thể gọi là khen thưởng à?
Không đúng, dựa vào tính tình của Hệ Thống Thiên Phạt, lần sau thưởng 0.01 đều không phải không có khả năng!
Đúng là hệ thống lừa người, uổng công trước kia ta cảm thấy không lừa ta!
Hiện tại về phương diện tố chất thân thể, hắn chỉ có thể chờ mong cơ thể tự phát triển để nâng cao những thuộc tính đó, suy cho cùng hiện tại hắn mới chỉ là học sinh trung học, cơ sở thuộc tính ban đầu mới chỉ là 1.42, dựa theo thể chất của người bình thường mà nói, còn có 1.58 điểm để nâng cao.
Suy cho cùng có còn hơn không.
Sau khi trải qua lần giáo huấn này, về sau nếu chỉ định phương hướng khen thưởng nhất định phải thận trọng hơn nữa, Hệ Thống Thiên Phạt rõ ràng sẽ không khen thưởng cho hắn nữa, ngàn vạn lần không thể mở miệng, bằng không bị lừa chỉ có thể là chính mình.
Hệ Thống Thiên Phạt dùng sự thật chứng minh cho Nhâm Hòa biết rằng, người không thể cùng trời đấu…..
Chờ tới lúc lên núi xem bình minh, Nhâm Hòa trực tiếp cầm hết ba lô của Dương Tịch và Hứa Nặc, dù sao chuyện này đối với tố chất thân thể của hắn mà nói cũng không phải là việc gì khó, hơn nữa kể cả tiêu hao thể lực quá độ cũng có thể ăn cái gì đó để bổ sung.
Vừa rồi sau khi kết thúc lái xe Nhâm Hòa lấy chocolate ở trong cốp xe ra ăn từng miếng lớn, dưới ảnh hưởng của kỹ năng “Thịnh yến”, sau khi ăn xong chocolate Nhâm Hòa đã trở lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì kỹ năng này nên sau thùng xe của Nhâm Hòa đặc biệt lưu trữ một đống chocolate lớn, tùy thời ứng phó với trường hợp cạn thể lực.
Ngay cả ba lô hiện tại của hắn cũng như vậy, chocolate là lựa chọn tốt nhất về đồ ăn giàu năng lượng, hơn nữa còn dễ mang theo nữa.
Nếu như lần này hắn tiếp tục đi tham gia chạy marathon thì nhất định sẽ không có áp lực nào mà hoàn thành…..
Mỗi khi chạy được 5 km ăn một thanh chocolate, ăn xong lại trở về bình thường, hiện tại những cuộc thi về sức chịu đựng, chỉ cần có điểm tiếp viện thì đối với hắn đều không có gì là khó khăn!
Hắn cảm giác nếu như chính mình một lần nữa tham gia thì sẽ ăn tới khi ban tổ chức khóc mất!