Nguyên bản Hoàng Phủ Nhật còn muốn đi nhanh lên để xem có thể nhìn xuyên qua cửa kính thấy chủ nhân của chiếc bán tải là ai, nhưng mà chiếc bán tải đó sau khi qua trạm thu phí đã phóng đi nhanh như chớp, hắn nhìn tốc độ của đối phương liền hiểu được chính mình không có khả năng đuổi kịp được.
Lúc này là sáng sớm tháng tư, nơi xa xa ánh mặt trời màu hồng giống như thủy triều dâng lên vậy, thời điểm tốt đẹp chính là lúc này.
Ở trong xe, Nhâm Hòa là người cầm lái, Dương Tịch mang theo đàn ghi-ta của chính mình, nàng cười nói: “Nghe hát không?”
“Nghe” Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói: “Ngươi còn chưa có hát ‘Dễ cháy dễ nổ mạnh’ cho ta nghe đấy, thử một chút xem ngươi thể hiện như thế nào đi.”
Lúc trước hắn còn lo lắng Dương Tịch còn quá trẻ tuổi nên không thể nào hát tốt bài hát này được, cho nên hắn mới hát một lần cho nàng nghe cách hát của Trần Viên, muốn cho Dương Tịch tham khảo. Còn chuyện có thể hát tốt hay không thì Nhâm Hòa cũng không quá quan trọng lắm, dù sao nhiều bài hát như vậy, cùng lắm thì chọn một bài hát khác.
Bài này nếu Dương Tịch thích, cũng không cần bán, để lại chờ tới lúc Dương Tịch có thể hát tốt thì lại lấy ra công bố.
Dù sao con trai trong tình yêu đó chính là đem đối phương coi như con gái ruột của mình mà sủng ái, kể cả lúc 5 giờ sáng Dương Tịch nói rằng nàng muốn ăn bánh quẩy thì hắn cũng nguyện ý đi mua. Bất quá may mắn là Dương Tịch chưa từng nói qua yêu cầu như vậy, chuyện mà bản thân nàng có thể tự giải quyết thì tuyệt đối sẽ không đi làm phiền Nhâm Hòa.
Điều này làm cho Nhâm Hòa thực sự cảm thấy kinh hỉ, trong cuộc sống rất nhiều con gái yêu cầu đối phương phải trả giá để chính minh tình yêu đối với mình, giờ ăn cơm tối sống chết không ăn, kết quả nửa đêm ba giờ sáng đói bụng thì lại yêu cầu đối phương đi ra ngoài mua cơm cho chính mình, đàn ông con trai lo việc làm còn chưa xong mà nàng lại yêu cầu đối phương mua cơm lúc nửa đêm.
Nhâm Hòa cảm thấy rằng nếu hai người ở bên nhau ít nhất phải tự gánh vác được cuộc sống của bản thân, đây là điều kiện tiên quyết.
Không phải nói rằng con trai không thể vì con gái làm chuyện này chuyện nọ, những chuyện này chỉ là chuyện vụn vặt mà thôi, mấu chốt ở chỗ quan niệm của đối phương.
Hiện tại quá nhiều chàng trai yêu thích cuộc sống độc thân, thật sự là bạn gái quá phiền toái.
Mà Dương Tịch là kiểu con gái ngay cả chai nước cũng sẽ tự yên lặng mở, dứt khoát lưu loát tới cực điểm…..
Nhâm Hòa hỏi nàng vì sao không để hắn mở cho thì Dương Tịch kinh ngạc trả lời, tự ta có thể mở mà. Làm cho Nhâm Hòa nghẹn nửa ngày không biết nên nói cái gì cho tốt.
Đối với Nhâm Hòa mà nói, có thể gặp được Dương Tịch là một loại may mắn, mà không phải nói rằng hắn có thể vì đối phương viết bài hát, hắn cực kì tài giỏi, nên Dương Tịch phải nịnh bợ hắn. Đó không phải là tình yêu, những người nói như vậy khả năng là có hiểu lầm gì đó đối với tình yêu chân chính.
Mà Hứa Nặc ở đằng sau nghe hai người bọn họ nói chuyện thì mộng bức: “Hát bài gì cơ? Gì mà đồ vật dễ cháy dễ nổ mạnh, đang ở trên xe à? Đừng nên để đồ vật nguy hiểm như vậy trên xe chứ.”
“Được được được, ngươi ngồi nghe là được.” Nhâm Hòa trợn mắt nói.
Chỉ nghe Dương Tịch bắt đầu đánh đàn, nói thật thời điểm ngón tay chạm vào dây đàn nàng có chút khẩn trương, bởi vì kỹ năng đánh đàn ghi-ta của Nhâm Hòa quá tốt, ở trước mặt hắn đánh ghi-ta làm tay nàng không có cảm giác……..
Nhưng thời điểm vào lời nhạc thì nàng đã không còn lo được nhiều như vậy.
“Mong ta điên cuồng còn mong ta không không cô độc”
“Tưởng ta lạnh lùng còn tưởng ta hạ tiện”
“Muốn ta như ánh mặt trời còn muốn ta không bị phong tình lay động”
“Diễn ta không tự chủ khóc cười còn diễn lòng ta như cây khô”
Lúc lời hát vang lên, da gà toàn thân của Nhâm Hòa đều đồng loạt nổi hết lên, hiển nhiên là bị chấn động! Lúc Dương Tịch bắt đầu hát ra câu đầu tiên, cái cảm giác dễ cháy dễ nổ mạnh bỗng nhiên ập tới, xé rách mọi quan niệm, xé rách quá khứ và tương lai, xé rách tim phổi.
Nhâm Hòa mặc dù nghe qua nhiều người hát bài này rồi nhưng vẫn nhịn không được trầm trồ khen ngợi! Thực sự quá hay!
Sau khi ca khúc kết thúc thì Hứa Nặc sợ ngây người, hỏi: “Đây là bài hát của ai, sao nghe êm tai vậy?”
“Đương nhiên là bài hát của Dương Tịch rồi, ngươi không nhớ là nàng từng nói muốn ca hát sao, là ta viết cho nàng.” Nhâm Hòa lúc này vui cười hớn hở nói, Hứa Nặc căn bản cũng không biết rằng hắn đã từng dẫn theo Dương Tịch đi Kinh Đô chém giết một hồi, mà hai tháng sau đó sẽ lại đưa theo Dương Tịch quay trở lại hoàn toàn mạt sát những người được gọi là ngôi sao trong giới ca nhạc!
Khi đó mới là thời điểm huy hoàng nhất, hắn sẽ hoàn toàn đứng ở một bên nhìn Dương Tịch bắt đầu trở thành ngôi sao chói lóa nhất thế giới!
Mà con đường liều mạng của hắn cũng vừa mới bắt đầu!
Hứa Nặc lúc này còn đang mê mang, hắn nói: “Ngươi thật sự biết sáng tác bài hát sao? Ngọa tào ngươi còn nhớ lúc nghỉ đông năm ngoái từng có hai học sinh trung học nổi tiếng, ta cảm thấy các ngươi có thực lực cùng bọn họ liều mạng!”
Nhâm Hòa cùng Dương Tịch nghe vậy thì chỉ nhìn nhau cười cười mà thôi cũng không giải thích gì thêm, chuyện này tới bây giờ vẫn là bí mật chung của hai người bọn họ, ngay cả Hứa Nặc cũng không biết, nếu để cho tiểu mập mạp này biết rằng hai học sinh trung học danh tiếng truyền xa trong miệng của hắn chính là hai người trước mặt thì đoán chừng nhân sinh quan sẽ bị điên đảo mất.
Giữa trưa bọn họ đến núi Lão quân, ở trên núi này ngoại trừ những biệt thự bí ẩn của những thế gia nổi tiếng ra thì cũng không có khách sạn xa hoa gì, cho nên bọn hắn ba người dứt khoát lựa chọn một khách sạn nhỏ sạch sẽ ở lại. Thời điểm lên núi Nhâm Hòa đã cố ý đỗ xe ở dưới chân núi, sau đó ngồi xe du lịch đi lên, như vậy thì sau khi hắn lái xe thả trôi xuống dưới thì lại có thể lái xe bán tải đi lên, bằng không thì có chút phiền toái.
Bởi vì để thêm một chiếc xe đạp nên tài xế lái xe thu thêm của Nhâm Hòa giá vé 3 chỗ ngồi, lúc lấy tiền còn tranh thủ trêu chọc nói: “Sau khi Lạc thành của chúng ta xuất hiện một thần xe thì số người chơi xe đạp cũng tăng lên nhiều, thân thể của ngươi nhìn rất rắn chắc, có vẻ thường xuyên rèn luyện nhỉ?”
Nhâm Hòa nghe vậy thì cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới lúc này mới chỉ mấy ngày, ngay cả tài xế ở trong núi cũng nghe nói việc này, nhưng mà hắn cũng không lo lắng sẽ bị bại lộ gì, suy cho cùng trong này cũng không có thiết bị theo dõi, ngay cả khi hắn lái xong chuyến này đối phương biết được thì cũng chỉ là gặp mặt qua một lần mà thôi, không sợ thân phận bị công khai.
Lái xe đạp xuống núi còn có thể nhưng nếu đạp ngược lại lên đỉnh núi thì chắc chắn mệt chết mất……
Lúc đặt phòng chủ khách sạn có hỏi: “Muốn mấy phòng?”
“Hai phòng” Nhâm Hòa nói.
Chờ ông chủ đưa chìa khóa phòng cho bọn hắn thì Hứa Nặc cũng lấy một chiếc chìa khóa chạy lên lầu: “Ta lên để đồ trước, các ngươi chờ ta một lát.”
“Ngươi quay lại cho ta!” Mặt Nhâm Hòa lúc này đen như đáy nồi: “Hai chúng ta ở cùng một phòng…….”
“À, hóa ra là vậy sao?” Hứa Nặc kinh ngạc nói.
Nhâm Hòa tuy rằng cảm thấy quan hệ của mình và Dương Tịch mặc dù rất thân cận nhưng là một bước kia đối với thời điểm hiện tại mà nói vẫn tương đối sớm.
Ba người sau khi cất xong hành lý thì tính toán ra ngoài đi dạo, sau đó nửa đêm mới là thời điểm bọn họ lên đỉnh núi, chờ sau khi lên đỉnh núi vừa lúc có thể nhìn được mặt trời mọc.
Mà Nhâm Hòa cũng quyết định đêm nay trước khi lên núi thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước, làm xong vừa lúc có thể lên núi, hơn nữa với thị giác siêu việt của hắn thì khoảng cách với hắn không là vấn đề, cái này cũng bao gồm năng lực nhìn vào ban đêm, cho nên ngay cả đường đèo không có đèn thì đối với hắn cũng không có chút áp lực nào cả.
Hắn cũng không giấu giếm mục đích chân chính của chuyến đi này với Dương Tịch và Hứa Nặc, bất quá hai người này trên cơ bản đều đã chết lặng rồi, dù sao thì ở quốc lộ lái xe, cái này có vẻ đơn giản hơn nhiều so với mấy thứ mà Nhâm Hòa chơi trước đây, cho nên cũng không nói thêm cái gì cả, chỉ nhắc nhở hắn chú ý an toàn.
Nhưng mà Nhâm Hòa cũng không nói rằng, hắn muốn duy trì tốc độ lái xe ở mức 100 km/h.
Đây là khái niệm gì, ngay cả ô tô cũng không dám ở trên đường quốc lộ duy trì tốc độ 100 km/h, không phải tay đua xe chuyên nghiệp mà nói thì làm chuyện này chẳng khác nào tìm chết, huống chi thứ hắn lái lại là xe đạp?
Ngẫm lại buổi tối hôm nay chính mình tại quốc lộ này lái một chiếc xe đạp thả trôi đường đèo thì Nhâm Hòa có chút kích động!
Khi bọn hắn đi dạo bỗng nhiên phát hiện một chỗ đường nhỏ có một căn biệt thự có nhiều xe lui tới náo nhiệt, nghe người đi đường nói rằng bên trong hình như có một ông lão tổ chức đại thọ 70 tuổi.
Nhâm Hòa nhún nhún vai, loại chuyện này bình thường khá là phổ biến, chính hắn còn tính toán đầu tiên mua biệt thự ở Hải Nam đây, không yêu cầu không khí náo nhiệt gì cả, chỉ cần tươi mát là đủ. Mấy năm sau sương mù thực sự nghiêm trọng, làm cho người ta sợ hãi, vẫn là nên chuẩn bị trước.
Sau khi bọn họ ba người rời đi thì xe của Hoàng Phủ Nhật cũng chậm rãi đi tới đường nhỏ, một bên vừa lái xe vừa thầm nói: “Chiếc xe bán tải kia sao lại ở dưới chân núi? Ta còn muốn xem chủ nhân của nó rốt cuộc là dạng gì nữa đây.”