TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 126: Nhân vật lớn làm cho Chu Vô Mộng chờ đợi

Cùng với âm thanh trong trẻo của giày cao gót càng ngày càng gần, Hạ Vũ Đình từ cửa sân bay hướng về phía Đoạn Tiểu Lâu cùng Hoàng Phủ Nhật mà đi tới. Nàng mặc bên trong một chiếc áo dài tay mỏng màu đen cổ áo cũng không thấp, bên ngoài khoác một chiếc áo gió, vừa kín đáo nhưng lại có thể nhìn ra được đường cong mê người.

Hạ Vũ Đình là một cô gái cực kì xinh đẹp động lòng người, ngoại trừ ngũ quan tinh xảo cùng với khuôn mặt trắng nõn không tì vết ra thì dáng người cũng rất xuất chúng.

Chiếc váy càng tôn lên đôi chân dài thẳng thon gọn, nhìn vào có thể nhận ra được đây là do rèn luyện mà có, đường cong rõ ràng, ưu nhã.

Giày cao gót màu nhạt nên có thể nhìn được những ngón chân ngọc tinh xảo ở bên trong.

Nói cũng đúng, đừng nhìn bộ dáng không có tiền đồ lúc này của Hoàng Phủ Nhật, phải biết rằng hắn ở trong giới thượng lưu cũng là người nổi danh, ngày thường cười hì hì nhưng tới lúc mấu chốt thì ai cũng không nhân nhượng, chỉ là không thích làm việc này mà thôi.

Hoàng Phủ Nhật tâm cao khí ngạo, người có thể để hắn coi trọng vốn dĩ không nhiều lắm, mà người có thể làm cho hắn thần hồn điên đảo thì càng là lông phượng sừng lân.

Hạ Vũ Đình thấy Hoàng Phủ Nhật thì nhướng nhướng lông mày: “Ngươi không phải đang ở Châu Úc sao?”

“Lúc ta còn nhỏ ông của các ngươi còn thường cho ta ăn đấy, nay là ngày đại thọ 70 tuổi của hắn ta có thể không trở lại sao” Hoàng Phủ Nhật mơ hồ nói: “Hơn nữa ta cũng nghe đám người Lưu Lỗi cũng nói ngươi trở về, nên ta trực tiếp đến đón ngươi đi cùng luôn.”

Hạ Vũ Đình liếc mắt nhìn hắn nói: “Đi thôi, tranh thủ ăn cơm sớm một chút ta còn phải quay trở về Kinh Đô, sự kiện tuyển diễn viên Côn Luân sắp bắt đầu rồi.”

Hoàng Phủ Nhật nghe thấy thì ánh mắt sáng lên: “Côn Luân thật muốn quay chụp phim truyền hình sao? Đúng là hợp lý mà, ngươi muốn diễn nhân vật nào, mặc kệ, ta cảm giác ngươi diễn cái gì đều có thể diễn tốt.”

“Hẳn là sẽ đi cạnh tranh nhân vật nữ chính, nói chung là đến lúc đó lại bàn sau.” Hạ Vũ Đình nhíu mày nói: “Áp lực cạnh tranh lần này rất lớn, đối thủ không ít, hơn nữa cũng có thể sẽ phát sinh vấn đề. Bất quá lần này bên trong hẳn là không có cái gì mờ ám, bản thân lão tiên sinh Chu Vô Mộng tự mình làm phim, hắn làm người tương đối công chính. Chỉ có điều chuyện tuyển diễn viên Côn Luân nên sớm diễn ra, nhưng hình như Chu lão quyết định phải đợi một người nào đó, bằng giá nào cũng phải để người đó sàng lọc diễn viên, cũng không biết ai có năng lực lớn như vậy có thể làm Chu lão chờ, đã chậm hơn nửa tháng rồi, gần nhất Chu lão có việc bận nên tạm thời để chuyện liên quan đến Côn Luân chậm lại.”

“Ngọa tào, thật hay giả thế, Chu Vô Mộng muốn làm phim?” Hoàng Phủ Nhật ngạc nhiên nói: “Lại không biết ai có mặt mũi lớn như vậy dám để cho Chu lão chờ nửa tháng?”

“Ta nào biết được, có lẽ là tác giả?” Hạ Vũ Đình phỏng đoán nói.

“Ồ” Đoạn Tiểu Lâu ngạc nhiên hỏi: “Trước đó không phải là có đại gia nào muốn mua bản của Côn Luân hay sao, như thế nào nhà làm phim lại biến thành Chu lão vậy?”

“Ừm, ta cũng không biết ai đưa chủ ý cho Chu lão, vốn là tác giả trực tiếp bán bản quyền cho Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô thì lại trở thành hình thức hợp tác, Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô cùng vị đại gia kia chung vốn thành lập công ty, cổ phần do Tập Đoàn Báo Nghiệp Kinh Đô khống chế, cho nên Chu lão hiện tại là chủ tịch của công ty này.” Hạ Vũ Đình ở Kinh Đô học tập cũng không nhàn rỗi, tin tức rất linh thông.

“Được rồi, hiện tại người tài ùn ùn không dứt, lại còn có thể nhảy ra người làm Chu lão cũng phải chờ đợi.” Hoàng Phủ Nhật cảm thán nói.

Chỉ có điều bọn họ không biết rằng, người mà để Chu Vô Mộng chậm chạp tuyển diễn viên để đợi chính là người bọn họ cũng nhận biết, Nhâm Hòa, ai có thể nghĩ ra được một học sinh trung học mà có lực ảnh hưởng lớn như vậy chứ.

Hơn nữa hiện tại Côn Luân tạm thời gác lại việc quay chụp cũng là do Nhâm Hòa, Chu lão đang định nói với hắn chuyện tuyển diễn viên muốn bản thân tác giả như hắn tham dự để có thể bảo trì nguyên tác, kết quả bị chuyện liên quan tới quỹ Thanh Hòa đảo loạn, hoàn toàn đã quên mất chuyện này!

Giờ khắc này trong mắt Chu lão, không có chuyện gì quan trọng hơn so với chuyện xây dựng trường tiểu học hy vọng!

Một cái học sinh trung học đã bắt đầu thành lập quỹ từ thiện của mình, chuyện này ai có thể nghĩ tới chứ?

Có lẽ sau này khi tất cả mọi chuyện được công khai thì sẽ khiến cả thế giới phải trợn mắt há mồm mất!

“À đúng rồi, các ngươi biết có một thần xe xuất hiện ở Lạc thành không?” Hai mắt Hoàng Phủ Nhật sáng long lanh, hắn nói: “Ngọa tào, các ngươi không biết đấy thôi, Trung Quốc của chúng ta hiện tại rốt cuộc sinh ra một cao thủ chơi thể thao cực hạn, tuy rằng chỉ là dừng ở lĩnh vực xe đạp nhưng những bạn bè bên Châu Úc của ta đều hỏi thăm, hỏi xem ta có biết học sinh trung học gọi là Kỵ sĩ kia hay không! Khi bọn hắn biết ta cùng với Kỵ sĩ ở cùng một thành phố thì biểu tình lúc đó của bọn họ cực kỳ đặc sắc! Nói đến cũng kỳ quái, gần nhất đúng là rất nhiều yêu nghiệt học sinh trung học sinh ra, đầu tiên là hai thiếu niên ca hát kia, sau đó lại là vị thần xe này….. Nói thật ta cũng nghĩ ở Lạc thành này gặp mặt thần xe…..

Hạ Vũ Đỉnh sửa lại đầu tóc một chút, lãnh khốc vô tình nói: “Người cùng thành phố với ngươi ít nhất cũng hơn trăm vạn, ngươi kích động cái gì, ngươi cũng không phải là vị thần xe kia, nhưng nói đi cũng phải nói lại ánh mắt ở cuối video kia thật sự chấn động nhân tâm, ánh mắt như thế nếu có thể đi làm phim thì sẽ không sợ không có cơm ăn.”

Không biết vì cái gì sau khi xem video “Kỵ sĩ chi danh” vài đêm sau Hạ Vũ Đình đều nằm mơ về ánh mắt đó, tựa hồ bản thân ánh mắt đó có ma lực gì đó. Cái loại ý chí kiên định cùng chấp nhất này có thể khiến cho nàng cộng hưởng, nàng lựa chọn con đường minh tinh này người nhà vẫn luôn không đồng ý, nhưng nàng vẫn là kiên trì tiếp tục, không vì tiền tài, nàng không thiếu tiền. Hạ Vũ Đình chẳng qua là một cô gái trời sinh khát vọng tỏa sáng, đại đa số con gái đều là như vậy, hơn nữa không chỉ dừng lại ở con gái, con trai cũng đồng dạng là như vậy.

Chuyện này cũng không có gì phải làm ra vẻ cả, muốn nổi tiếng cũng không phải là chuyện gì sai trái cả, mà là nàng dựa vào sự nỗ lực của chính mình để lấy được danh tiếng, Hạ Vũ Đinh từ trước tới giờ đều không cảm thấy chuyện này có gì không đúng cả.

Có chút người nguyện ý sử dụng thân thể của mình để nổi tiếng, hơn nữa sẽ cảm thấy như vậy nhanh hơn nhiều, những minh tinh hiện tại không phải cũng là vì lợi ích sao. Chỉ là Hạ Vũ Đình tình nguyện đi làm ngay từ ban đầu, từng bước vững chắc đi trên con đường này!

Ngay từ ban đầu nàng đã quyết định, diễn viên quần chúng nàng cũng làm, diễn viên đóng thế vất vả nàng cũng làm, chỉ cần có thể tham gia làm phim thì nàng nguyện ý chịu khổ, nguyện ý cùng một đống người ngồi xổm ăn cơm hộp giá mấy đồng tiền bên cạnh máy quay, buông xuống sự rụt rè vốn có của nàng.

Hạ Vũ Đình chưa từng để người nhà giúp nàng bất cứ chuyện gì trong phương diện này, nếu các ngươi không đồng ý thì ta tự tay làm hàm nhai.

Nàng muốn biết sau cặp mắt kia rốt cuộc là ai, thậm chí có một tâm tình khát vọng khác nữa.

Chỉ có Đoạn Tiểu Lâu đứng một bên trầm mặc không nói, người lái xe này, nàng lại vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Về thân phận của vị Kỵ sĩ kia, trong lòng nàng đã có đáp án, nhưng nàng cũng không có cách nào chắc chắn được.

Ba người cùng đi xe của Hoàng Phủ nhật hướng về phía đường cao tốc đi tới, vừa đến giao lộ cao tốc thì Hoàng Phủ Nhật kinh hô một tiếng: “Ngọa tào, ở Lạc thành còn có người có thể mua chiếc xe như vậy!”

Hạ Vũ Đình cùng Đoạn Tiểu Lâu cũng nhìn lại, chiếc xe kia nhìn như một quái thú vậy, hình thể kia quả thực làm cho những chiếc xe đi phía sau cảm giác được sự áp bách vô hình!

“Chiếc xe này nếu mua cũng phải tốn hơn hai trăm vạn đấy, nếu ở nơi khác xuất hiện thì ta không lấy làm lạ, ấy vậy mà ở Lạc thành cũng có, thú vị.” Hoàng Phủ Nhật nhanh miệng nói ra.

Hạ Vũ Đình cũng không có quá nhiều phản ứng, nàng ở Kinh Đô gặp được không ít siêu xe rồi, Mercedes, Rolls Royce, Porscher, BMW,……

Nhưng mà thời buổi này nếu như người có tiền đều mua xe việ dã hoặc là xe hể thao, loại xe quái thú này cũng tương đối mới mẻ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mới mẻ thôi.

Chỉ có Đoạn Tiểu Lâu cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì nàng biết chiếc xe kia kỳ thật là xe của Nhâm Hòa!

Trước đây Đoạn Tiểu Lâu không có khái niệm gì với chiếc xe này, nhưng hiện tại nàng đã biết, hơn hai trăm vạn!

Một cái học sinh trung học như thế nào có thể mua một siêu xe hơn hai trăm vạn?

Cha mẹ cho? Tự mình kiếm? Nếu là cha mẹ cho thì cũng quá là cưng chiều, nhưng nếu là tự chính mình kiếm thì quá là đáng sợ.

Vấn đề này luôn zagezDFWỜ bí ẩn với Đoạn Tiểu Lâu.

Hơn nữa đối phương hiện tại đang muốn đi đâu đây, chẳng lẽ cũng là tới núi Lão Quân sao? Nói không chừng hai bên có thể gặp mặt ở đó, tuy rằng suy nghĩ đó không có chắc chắn lắm nhưng Đoạn Tiểu Lâu lại bắt đầu chờ mong chuyến đi nguyên bản sẽ nhàm chán này, chỉ là nàng cũng không biết chính mình đang chờ mong cái gì.