TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 125: Dương Tịch ghen tị

Khi Viên Bằng nhìn thấy Nhâm Hòa đang thả trôi xe đạp thì quả thực khóc không ra nước mắt, giáo sư à ta sai rồi, chẳng lẽ chính mình học sai rồi?

Chẳng lẽ công lực của chính mình chưa đủ thâm hậu sao?

Hắn nghĩ nghĩ rồi lựa chọn từ bỏ hết thảy tính toán, buổi tối nay trực tiếp đi tới nơi đối phương chơi thả trôi xe đạp nhiều nhất để canh, xem ra chính mình đã tưởng tượng đối phương quá phức tạp thì phải…..

Nhưng mà khi Viên Bằng tới nơi đó vào buổi tối thì bắt gặp rất nhiều người cùng mục đích với hắn đang ngồi canh!

Mọi người từ đầu đều cho rằng thần xe Lạc thành sẽ không trở lại nơi này chơi thả trôi xe đạp nữa nên căn bản không tới ngồi canh, kết quả hiện tại phát hiện hình như đối phương đã coi nơi này như là sân nhà của mình rồi thì phải?

Cho nên buổi tối thứ sáu những người nhàn rỗi không có việc gì đã quyết định mang theo đồ ăn vặt tới nơi đây ngồi chờ, muốn tận mắt nhìn thấy được phong thái của thần xe Lạc thành.

Viên Bằng nhìn thấy một đám người ồn ào này thì cảm thấy trái tim mình có chút không được tốt, nhiều người như vậy ở đây, kể cả chính mình có thể bắt được đối phương thì cũng không phải tin tức độc nhất vô nhị! Trong vài phút ngây người vừa rồi đã có hai ba người đi qua Viên Bằng đến đỉnh sườn ngồi chờ!

Trước khi tới đây hắn hy vọng đối phương nhất định phải xuất hiện một lần nữa, nhưng khi tới nơi nhìn thấy tình cảnh này, Viên Bằng lại âm thầm cầu nguyện, vẫn là đừng nên xuất hiện là tốt nhất, không xuất hiện thì chính mình có thể kiếm được tin tức độc nhất vô nhị này…..

Chờ đến hai ba giờ sáng, mọi người vẫn chưa chờ được thần xe nên cũng rời đi, không ai sẽ một mực ngồi chờ như vậy, trong nháy mắt bên người Viên Bằng chỉ còn mình hắn, cái này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ vui sướng!

Cơ hội tới, cơ hội tới!

Hắn còn nhớ rõ thời gian xuất hiện lần đầu tiên của Kỵ sĩ, đó chính là rạng sáng giữa 4 giờ và 5 giờ, nói không chừng lần này cũng sẽ như vậy, đối phương rõ ràng là một con cú!

Ha ha, các ngươi là một đám người không biết kiên nhẫn, cơ hội quả nhiên giành cho người kiên trì như ta! Viên Bằng lúc này quả thực vui sướng đến phát cuồng!

Nhưng mà sự thật là buổi tối lúc 8 giờ Nhâm Hòa đã bắt đầu mở diễn đàn trên mạng, một bên cắn hạt dưa một bên vui cười hớn hở nhìn mọi người phát sóng trực tiếp chờ đợi thần xe Lạc thành, thực sự rất có ý tứ, nhiều người như vậy đang chờ đợi chính mình……

Bất quá hắn sẽ không xuất hiện, hai cái nhiệm vụ đã làm xong rồi, hiện tại thuốc kích thích rơi nước mắt đã trở thành kỹ năng cố định, Nhâm Hòa hiện tại cảm thấy ngứa ngáy tay chân, hận không thể lấy người nào đó ra để thử uy lực một lần, đấy chính là kỹ năng chủ động thứ hai của chính mình, lần trước kỹ năng “Cái đồ tham ăn” chỉ là kỹ năng phụ trợ nên bị hắn lựa chọn bỏ lơ.

Tìm ai thử đây, cũng không biết Lâm Hạo có còn ở Lạc thành hay không?

Thôi bỏ đi, kiểu gì cũng có lúc dùng tới.

Sau đó, hắn trực tiếp….. Ngủ….

Sáng sớm tinh mơ Viên Bằng lờ đờ tỉnh lại, cảm giác này thật sự khó mà tả được, chỉ biết rằng nếu hiện tại có một chiếc bàn trước mặt hắn thì hắn nhất định sẽ hung hăng lật nó lên!

………

Còn bên phía Nhâm Hòa chào buổi sáng với tinh thần thoải mái, sau khi rửa mặt thì đi xuống lầu lái xe bán tải, đầu tiên tiện đường đón Hứa Nặc, sau đó mới đi tới nhà Dương Tịch.

Sau khi Dương Tịch lên xe thì phát hiện Hứa Nặc đang ngồi ở hàng ghế sau, nàng nhướng mày học theo lời thoại của phim truyền hình máu chó: “Đầu tiên đón tiểu tam sau đó mới tới đón ta sao?”

Kỳ thật nếu như nói về tuổi tâm lý, Dương Tịch cùng Nhâm Hòa lớn hơn nhiều so với Hứa Nặc, Nhâm Hòa bởi vì xuyên không trọng sinh, bằng không cũng không thể tốt hơn Hứa Nặc là bao. Còn về phía Dương Tịch, con gái bẩm sinh thành thục hơn so với con trai cùng tuổi, có đôi khi con trai đi tán tỉnh con gái, nếu đối phương thích ngươi thì còn dễ nói, nếu không thích ngươi thì thái độ kia sẽ làm ngươi cảm thấy hành vi của chính mình quả thực quá trẻ con……..

Dương Tịch so với con gái bình thường còn thành thục hơn một chút, bởi vì thế giới quan của nàng lớn hơn so với những bạn bè cùng trang lứa. Hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ của nàng vốn dĩ đã không giống với đa số nữ sinh khác, được bao bọc thật tốt, cuộc sống chỉ có học tập cùng một chút đồ vật đơn thuần.

Cho nên tuổi tâm lý của nàng theo lý thuyết hẳn là phải thành thục hơn nhiều, đương nhiên là không thể nào so sánh với vị đại thúc xấu tính Nhâm Hòa trọng sinh trở lại rồi. Có đôi khi Nhâm Hòa sẽ tự hỏi chính mình, vì cái gì sau khi bản thân trọng sinh trở lại sẽ yêu thích một cô nàng 16 tuổi? Hắn suy nghĩ một hồi lâu mới đưa ra được kết luận, chính mình là lolicon………

Đương nhiên đây cũng là hắn tự đùa bản thân mà thôi, kỳ thật điều mà hấp dẫn Nhâm Hòa nhất chính là mị lực được che dấu trong tính cách độc lập của Dương Tịch, có mấy cô gái có thể tự độc lập chân chính? Rất ít, rất ít.

Nhưng mà độc lập quá cũng không tốt, Nhâm Hòa nhìn Dương Tịch vì tiểu mập mạp Hứa Nặc mà ghen tuông cũng sẽ cảm thấy rất có ý tứ.

Chỉ là khổ Hứa Nặc mà thôi, hắn ấp úng hỏi: “Cái kia, nếu không….. Ta xuống xe? Sau đó lại một lần nữa đi lên…….”

“Ha ha, đừng có mà làm loạn nữa, xuất phát.” Nhâm Hòa hô lớn một tiếng, mỗi lần được ra ngoài chơi tâm tình của hắn đều sẽ cảm thấy hơn rất nhiều! Bởi vì như vậy có nghĩa là hắn sắp thoát ly thành phố đi đến một nơi không ai biết bọn họ, không có ràng buộc, hoàn toàn không cần sống ở dưới cái nhìn của người khác.

Dương Tịch lấy từ trong túi ra mấy bịch khăn ướt, còn có trái cây, sữa chua, mấy cái bánh bao lớn, xe của Nhâm Hòa chưa khởi động hắn đã người thấy mùi thơm của bánh bao nhân thịt.

“Đây là cha của ta chuẩn bị, hắn nói khởi HsKfZHJJtố sớm như vậy, khẳng định ngươi còn chưa có ăn cơm.” Dương Tịch giải thích nói: “Trình độ làm bánh bao của cha ta ở Kinh Đô rất giỏi, nếm thử đi.”

Hứa Nặc sau khi nghe lời này thì miệng há mắt trừng nói: “Ngươi nói cho cha của ngươi là cùng chúng ta ra ngoài chơi? Cha của ngươi còn quen biết Nhâm Hòa? Còn chuẩn bị cơm sáng cho hắn?”

Mẹ nó thế giới này thật sự quá điên cuồng đi! Hứa Nặc chỉ cảm thấy tam quan của mình như bị điên đảo, đừng nói là cùng bạn học nữ ở chung, nếu như để cho cha hắn biết chính mình không đi học lớp bổ túc mà chạy ra ngời chơi phỏng chừng sẽ giận giữ đánh hắn tới nỗi khỏi cần thi cấp ba mất!”

Nhâm Hòa trợn mắt nói: “Ngồi ăn bánh bao của ngươi đi, cha nàng không biết hai người chúng ta ở cùng nhau.”

“Có thể để con gái của mình ra ngoài chơi khi còn chưa lên cấp ba cũng quả thực quá trâu bò.” Hứa Nặc lúc này nước mắt đầy mặt nói: “Dương Tịch, cha của ngươi còn thiếu con trai không, ta cảm giác ta không phải con ruột của cha ta……..”

Không thể không nói quan niệm truyền thống “Roi vọt mới nên người” của Trung Quốc quả thực quá lừa người mà……

……….

Lúc đám người Hứa Nặc vừa xuất phát thì Đoạn Tiểu Lâu cùng Hoàng Phủ Nhật hai người đã ở cửa sân bay phía bắc Lạc thành chờ đợi, Hoàng Phủ Nhật lúc này khẩn trương hỏi: “Kiểu tóc này của ta như thế nào?”

Đoạn Tiểu Lâu trả lời với vẻ mặt vô tình: “Nghiêm túc, anh họ, đây là lần thứ năm ngươi hỏi ta, kiểu tóc của ngươi thật là không tồi, nhìn rất có tinh thần.”

“Phải không?” Hoàng Phủ Nhật rạo rực nói.

“Ta có thể hiểu lần trước chị Vũ Đình có nói là thích con trai có kiểu tóc ngắn một chút, tinh thần hơn một chút, sau đó ngươi đi cắt tóc ngắn như vậy, nhưng mà ta thật sự không thể hiểu được vì sao ngươi thích chị Vũ Đình như vậy mà lại không nói trực tiếp với nàng?” Đoạn Tiểu Lâu ghé người vào lan can bình tĩnh nói.

“Chị Vũ Đình của ngươi chướng mắt ta, nhưng mà không quan trọng, con người luôn luôn trưởng thành mà, ta hy vọng nàng có thể chậm rãi phát hiện sự thay đổi của ta, như vậy mới hoàn mỹ!” Hoàng Phủ Nhật nhanh chóng giải thích: “Ta cũng không phải là không dám thổ lộ, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Đoạn Tiểu Lâu mặc kệ hắn “Vịt chết cái mỏ còn cứng”, rõ ràng là thích người ta muốn chết đi sống lại, người khác về ăn tết, hắn lập tức bay từ Châu Úc trở về, xuống máy bay cùng một ngày. Ăn một bữa cơm thôi cũng Hạ Vũ Đình, Hạ Vũ Đình, làm như là nếu không nhắc tới Hạ Vũ Đình thì không thể ăn cơm thì phải!

Hiện tại, ông nội của Hạ Vũ Đình tổ chức đại thọ 70 tuổi ở núi Lão Quân nên nàng về Lạc thành hai ngày, kết quả hắn cũng bay trở về đi xem náo nhiệt!

Hoàng Phủ Nhật cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhanh chóng đánh trống lảng: “Ngươi cùng bạn học tên là Nhâm Hòa thế nào rồi?”

Đoạn Tiểu Lâu hơi sửng sốt: “Cái gì thế nào?”

“Được rồi đừng ngượng ngùng nữa, nói nhanh lên, ta cảm thấy hắn cực kỳ không tồi, nhân phẩm, cách nói năng, tinh khí thần, đều cực kỳ tốt. Ta nói thật, ngay từ đầu còn không cảm thấy hắn giỏi giang xuất chúng, nhưng sau khi tiếp xúc ta phát hiện ra được tên này tuyệt đối nổi bật trong đám học sinh trung học, bản thân cũng rất có ý tưởng, về sau khẳng định là người có thể làm việc lớn, ngươi có cần suy nghĩ hay không?” Hoàng Phủ Nhật làm mặt quỷ nói.

Lời này làm Đoạn Tiểu Lâu sửng sốt hơn nửa ngày, thế nhưng sau đó cũng không biết nên nói cái gì.

Lúc này cửa sân bay truyền đến âm thanh lộc cộc của giày cao gót va chạm với mặt đất, Hoàng Phủ Nhật lập tức tỉnh táo lên, âm thanh giày cao gót kia giống như là đang cào trong lòng hắn vậy!

Ở chung hơn mười mấy năm, đây là tiếng bước chân của ai, Hoàng Phủ Nhật đã có thể nghe ra được từ khoảng cách rất xa.

“Không có tiền đồ.” Đoạn Tiểu Lâu mặt không biểu tình nói.