Lúc này khen thưởng của Hệ Thống Thiên Phạt cũng đã tới: “Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng lần sau hoàn thành nhiệm vụ sẽ chuyển nước thuốc kích thích rơi nước mắt thành kỹ năng cố định, mỗi ngày có thể sử dụng ba lần.”
Ngọa tào, rốt cuộc cũng xuất hiện điềm báo về kỹ năng thứ hai rồi, nói đi nói lại hắn thật sự thích nước thuốc kích thích rơi nước mắt, suy cho cùng thứ đồ này cũng không có biến thái như thuốc kích thích nôn mửa. Đặc biệt là sau khi chiến đấu cùng Lâm Hạo hắn phát hiện ra nếu dùng thuốc kích thích nôn mửa lên người đối phương thì ngay cả bản thân mình cũng không dám nhìn thẳng vào đối phương…..
Hơn nữa vạn nhất bị phun lên người thì mẹ nó thực sự quá ghê tởm!
Nếu trong lúc lơ đãng bị địch nhân phun lên người thì chẳng khác nào làm địch nhân bị thương một ngàn, làm bản thân bị thương mất 800 sao, lại nói tiếp trong phương diện đánh nhau, thuốc kích thích rơi nước mắt càng thực tế hơn một chút, tuyến lệ trực tiếp tuôn ra, tầm mắt bị mơ hồ rồi thì lấy gì mà đánh với chính mình có đúng hay không?
Nếu lúc trước chính mình có thuốc kích thích rơi nước mắt thì đã không tốn sức như vậy để giải quyết Lâm Hạo rồi, suy cho cùng mặc dù Lâm Hạo có thể khắc phục hiệu quả mặt trái của thuốc kích thích nôn mửa, cho dù thuốc kích thích rơi nước mắt cũng không mang đến hiệu quả quá nghiêm trọng, nhưng mà vấn đề là thuốc này làm cho người trúng phải tuôn trào nước mắt không ngừng, vậy thì có khác gì với bị mù tạm thời đâu chứ….
Đánh một người mù thì còn gì phải lăn tăn nữa….
Hơn nữa Nhâm Hòa có thể dựa vào cái này mà khoác loác, ngươi xem đi, ta ra tay mạnh quá nên hắn khóc mất rồi!
Đây chẳng khác gì buff đánh người nào người đó khóc ư, nhưng mà không quan tâm, ngay cả những tên ương ngạnh cũng bị ta đánh khóc….. Nhâm Hòa nghĩ thế thì cả người vui sướng, không thể nghi ngờ, dáng vẻ hiểu lầm này của Nhâm Hòa thời gian ngắn là không thể nào hóa giải được.
Liền tính gặp lại cũng sẽ là một đòn hiểm mà thuốc kích thích rơi nước mắt đem lại, phía bên Lâm Hạo nào có cơ hội gì mà nói rõ hiểu lầm chứ…
Ở trong một khách sạn đằng xa, Lâm Hạo lúc này không hiểu vì sao cảm giác được một cơn gió lạnh lẽo thổi qua gáy, hắn còn đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời khỏi Lạc thành đây, nhiệm vụ bảo hộ mục tiêu đã hoàn thành, chính mình tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa, nhưng lúc này hắn bỗng nhiên nghi hoặc, sao chính mình lại có dự cảm không tốt nhỉ?
Đầu năm nay chính mình làm mọi việc thật sự không thuận, chuyện nhiệm vụ không thuận chưa tính, ngay cả quyền lợi đề cử cũng bị hủy bỏ mà không rõ lý do, tổng bộ cự tuyệt người mà hắn đề cử! Lâm Hạo cũng không biết vì cái gì, chỉ biết Nhâm Hòa khẳng định đã chọc tức Tinh Trần…..
Nhưng mà chuyện này cũng không kỳ quái, với nhận thức của Lâm Hạo đối với Nhâm Hòa thì đối phương chọc tức người khác là điều quá bình thường….
Nhâm Hòa lúc này lái xe vào trong khu nhà, chờ lúc muộn một chút rồi đi ra ngoài làm nhiệm vụ tích lũy thứ hai, chỉ có điều hắn không biết chính là sau khi hắn đi vào thì phía sau lưng có một chiếc xe ô tô cũ cũ đi tới, trong xe thò ra một cái đầu với vẻ mặt nghi hoặc nhìn về bóng dáng của hắn! Rất quen thuộc!
Người này đúng là vị phóng viên kia, Viên Bằng. Viên Bằng lúc này chính là đang dùng chiếc xe mà mấy năm trước khi còn phát đạt mua đi trên đường, bỗng nhiên bắt gặp một hình bóng quen thuộc, hắn cảm thấy hình như có chút giống vị “Kỵ sĩ” kia, chỉ là hắn không có chắc chắn, nguyên nhân bởi vì chiếc xe đạp địa hình kia không giống.
Hắn đã nghiêm túc nghiên cứu qua, hình dáng chiếc xe của “Kỵ sĩ” trông như thế nào cũng đã ghi tạc trong đầu, chỉ là hiện tại không phải cùng một chiếc xe.
Cái loại xe giá mấy chục vạn thế này chẳng lẽ có người rảnh rỗi mà chuẩn bị mấy chiếc? Viên Bằng cũng đã vi phạm chủ nghĩa kinh nghiệm sai lầm, lấy trình độ hiện tại của hắn căn bản không tưởng tượng nổi công ty TK hiện tại đối với Nhâm Hòa trọng dụng như thế nào, chiếc xe mấy chục vạn muốn tặng liền tặng.
Lúc này Viên Bằng cũng thu đầu lại, đèn xanh.
Hiện tại hắn cũng không phải là về nhà, mà là muốn đi một nơi cực kỳ thích hợp để thả trôi xe đạp! Không phải nơi ở trong video kia!
Viên Bằng truy tìm hơn một ngày cũng không thể tìm ra được manh mối gì, cho nên hắn tính toán dùng biện pháp duy nhất có thể nghĩ ra lúc này, chính là chờ đến chết, ôm cây đợi thỏ! Chính là người nào cũng có học vấn, theo đạo lý mà nói hắn hẳn phải đi tới địa điểm trong video, chỉ là sau khi nghĩ kỹ, nếu “Kỵ sĩ” này muốn giấu giếm thân phận, mà địa điểm trong video đã bị công khai rồi, như vậy nơi đó mới là nơi không thể xuất hiện đối phương nhất.
Suy cho cùng nếu như Kỵ sĩ trở lại đi một vòng thì rất có thể sẽ bị người nhận ra.
Độ nhận diện quá cao. Cho nên Viên Bằng chắc chắn nếu như Kỵ sĩ chơi thả trôi xe đạp nữa thì tuyệt đối sẽ không trở lại nơi đó!
Hơn nữa lấy ý nghĩ của hắn, người có tài nghệ đều có một thói gian, giống như một người viết chữ đẹp vậy, hắn sẽ thường xuyên luyện viết chữ, có đôi khi có thể sẽ sử dụng máy tính để đánh chữ, nhưng nếu nội dung không nhiều lắm thì người này chắc chắn sẽ lựa chọn viết tay.
Đương nhiên cái này chỉ là một so sánh mà thôi, nếu đối phương còn suy nghĩ muốn thả trôi xe đạp thì hẳn sẽ lựa chọn một nơi khác lớn hơn, khó khăn hơn, địa phương như vậy ở Lạc thành cũng không nhiều lắm, sau một ngày tốn thời gian nhìn bản đồ của Lạc thành, Viên Bằng cũng tìm được một nơi, khóe miệng hắn nổi lên nụ cười tự tin.
Lúc Viên Bằng còn học truyền thông, có một giáo sư đã từng nói một câu cực kỳ quan trọng, chính là muốn lấy tin tức của người khác, thì trước tiên ngươi cần phải đem chính mình nhập vai vào nhân vật đó, vậy mới có thể tìm hiểu được đồ vật hữu dụng!
Cho nên Viên Bằng hiện tại đã đủ tự tin, ở nơi độ khó càng cao, khúc cua càng nhiều mà chờ đợi “Kỵ sĩ” đến!
Buổi tối sau khi tích lũy thêm chương cho Thần Thư, hắn hiện tại đã ổn định cập nhật, chờ đợt đề cử mới thì sẽ bạo chương, cho nên nhiệm vụ cập nhật cũng không quá nặng.
Chờ đến 12 giờ đêm Nhâm Hòa nhàn nhã khiêng xe đạp xuống lầu, nói chứ chiếc xe đạp này mấy chục vạn, hắn cũng không dám tùy tiện để ở dưới lầu, nói không chừng một giây đã bị trộm mất.
Sau khi xuống lầu thì Nhâm Hòa suy tư, muốn đi nơi nào chơi thả trôi xe đạp đây, có nên tìm nơi nào đó cao hơn để thử không? Hay là trở lại nơi chính mình quen thuộc mới hợp lý đây?
Mặc dù hắn muốn tìm một nơi càng cao hơn nhưng hiện tại hắn cũng không nghĩ ra được nơi nào như vậy, cho nên Nhâm Hòa vẫn lựa chọn trở lại địa điểm cũ, buổi tối lạnh như vậy, làm gì có ai nhàn rỗi không có việc gì ngồi xổm ở đó cơ chứ, Nhâm Hòa cảm thấy nếu như thành phố lớn thì khả năng sẽ có, nhưng thành phố nhỏ như là Lạc thành thì sẽ không có người như vậy.
Cho nên trực tiếp hướng về địa điểm lần trước đi….
Kỳ thật Viên Bằng tuy đoán đúng được ý định muốn khiêu chiến địa phương càng khó chơi thả trôi xe đạp, nhưng lại không đoán được Nhâm Hòa căn bản không biết địa điểm mà hắn đang ngồi canh……
Phải biết rằng hắn tốn hơn hai giờ đồng hồ ngồi nhìn bản đồ vệ tinh Lạc thành mới tìm được địa điểm này, Nhâm Hòa thật sự không có sự kiên nhẫn giống như trong tưởng tượng của Viên Bằng……
Nhâm Hòa bên này sau khi đến nơi, bởi vì địa điểm này bình thường đã tương đối hẻo lánh, cho nên trực tiếp lấy khăn quàng đỏ ra đeo lên rồi bắt đầu thành thành thật thật làm nhiệm vụ, trong lòng của hắn thật sự cao hứng, không có ai thì càng tốt, bằng không chính mình thật sự phải đổi địa điểm khác.
Bất quá tuy rằng là không có ai nhìn, nhưng Nhâm Hòa vẫn là bỏ qua một vấn đề, cho dù đây là năm 2006 nhưng cũng sẽ có một chút camera giám sát. Cho nên sau khi hắn đạp xe xong, ngày hôm sau có video ngắn tại giao lộ do một đồng chí cảnh sát tốt bụng đăng lên mạng, cũng coi như là cọ một chút nổi tiếng: Xe thần của Lạc thành một lần nữa chơi thả trôi xe, vẫn là chỗ cũ!
Nhưng mà ngay cả cho tới năm 2017 cũng có rất ít camera tốc độ cao, cho nên căn bản không thể chụp rõ mặt Nhâm Hòa, kiếp trước bản thân hắn từng lái xe tới giao lộ thì bị người khác gây va chạm, nhưng sau khi chuyện xảy ra thì đối phương trực tiếp chạy trốn, kết quả khi chính mình điều tra thì phát hiện, những camera này vào buổi tối chẳng khác gì là đồ trang trí cả.
Chỉ có loại camera tự động tốc độ cao mới có thể thấy rõ biển số xe! Khi đó Nhâm Hòa từng cảm thán qua, người vừa va chạm với mình vừa rồi, có thể tự tin quyết đoán chạy trốn như vậy nhất định là tài xế già đời, đối với mọi thứ ở đây khẳng định hiểu rất rõ!
Cư dân mạng được một trận mừng rỡ khi thấy xe thần tiếp tục chơi thả trôi, tuy rằng tốc độ cũng không nhanh bằng video “Kỵ sĩ chi danh” nhưng cũng có cảm giác mới mẻ thỏa mãn người xem, mà Nhâm Hòa cũng mừng rỡ rằng chính mình không có bị lộ thân phận, đúng là mọi người đều vui mà!
Chỉ có Viên Bằng buổi sáng đi làm bỗng nhiên có thêm hai quầng thâm mắt, vừa hắt xì vừa ngồi trước máy tính, vẻ mặt mộng bức!
Mẹ nó! Ngẫm lại sự tự tin mù quáng của chính mình ngày hôm qua, Viên Bằng hận không thể tát cho chính mình lúc đó một cái!