Núi Lão Quân là khu du lịch cấp A số một ở tỉnh Hà Nam, bởi vì tương truyền người sáng lập đạo gia là Lão Tử từng ở núi này quy ẩn tu luyện, cho nên còn có tên là núi Lão Quân, nhưng cũng vì thế có người nói Đạo Giáo Tổ Đình ở nơi đó tuyên truyền để lấy lợi ích.
Tổ Đình hay không phải Tổ Đình thì Nhâm Hòa cũng không quan tâm, phong cảnh nơi đó xác thực không tồi, không khí ướt át cực kỳ tươi mát, cho nên hiện tại năm 2006, núi Lão Quân là nơi duy nhất có trung tâm an dưỡng cấp tỉnh, không ít cán bộ cao cấp về hưu sẽ ở đây tĩnh dưỡng thân thể, thậm chí có một ít người trực tiếp xây dựng biệt thự trên núi Lão Quân.
Đương nhiên, loại chuyện này cũng không hiếm lạ.
Điều quan trọng nhất là, độ cao của núi Lão Quân so với mặt nước biển cũng đủ lớn Nhâm Hòa hoàn toàn có thể ở trên đường đèo này gia tốc đến 100 km/h, hơn nữa khúc cua kẹp tóc ở trên núi Lão Quân cũng khá ít, cứ như vậy khi vào cua hắn cũng không cần hạ tốc độ xuống quá thấp.
Nhâm Hòa bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, quay đầu lại hỏi Hứa Nặc: “Cuối tuần đi núi Lão Quân chơi, ngươi có đi hay không? Ngươi nói cho ba ngươi là tham gia học bổ túc sau đó ở nhà ta là được.”
“Núi Lão Quân?” Hứa Nặc nghe vậy thì sửng sốt: “Ta còn phải ôn tập nữa mà!”
“Ta đều đảm bảo là ngươi sẽ qua, yên tâm, hiện tại ngươi muốn thi đậu trường cấp ba là không thành vấn đề.” Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói, nhưng không sao, đề thi cấp ba năm nay hắn đã cho Hứa Nặc ôn tập không sai biệt lắm, dựa theo phương pháp ký ức tuần hoàn mà ôn tập, Hứa Nặc hiện tại nếu gặp phải đề này lập tức có thể làm được ngay, đến lúc đó chỉ cần không xảy ra vấn đề lúc thi thì tuyệt đối có thể thi đậu.
Đương nhiên, Nhâm Hòa cũng không có đem tất cả đề viết ra cho Hứa Nặc, mà là lấy 80% trong đề thi nguyên mẫu, bằng không nếu tiểu mập mạp này một hơi làm đúng toàn bộ lấy được trạng nguyên thì dở mất, không cẩn thận thành tích còn bị phế bỏ nữa….
Có quỷ mới tin hắn có thể đạt Trạng Nguyên!
Hứa Nặc vừa nghe lời của Nhâm Hòa nói thì hai mắt sáng ngời: “Thật vậy ư?”
“Thật sự thật sự, ngươi đem trái tim thả xuống đi, nếu ngươi thi không đậu, tiền mua điểm chênh lệch ta bỏ ra giúp ngươi được chưa.” Nhâm Hòa khuyên Hứa Nặc.
“Ta nhổ vào, vài vạn đồng đấy, ngươi nói bỏ ra là bỏ ra à.” Hứa Nặc đầu tiên là khinh bỉ Nhâm Hòa một cái sau đó chuyển biến nói: “Chúng ta bao giờ xuất phát?”
Thấy thái độ của tiểu mập mạp, mặt Nhâm Hòa lúc này hơi đen một chút, thế nhưng hắn lại bị xem thường, bất quá đối với học sinh trung học mà nói, chính mình nếu như nói hiện tại mình đã trở thành người có tài sản ngàn vạn phỏng chừng đối phương nửa ngày cũng chưa phản ứng kịp mất, Nhâm Hòa nói: “Buổi sáng thứ bảy xuất phát, ngươi chờ ta thông báo lại.”
Kết quả Nhâm Hòa không nghĩ được rằng, khi Dương Tịch nghe Hứa Nặc nói rằng sẽ tham gia thì cảm thấy khó chịu rồi, cái này chẳng khác nào đem thêm cái bóng đèn sao, lúc trước nàng còn ảo tưởng sẽ cùng Nhâm Hòa, hai người ngồi trên đỉnh núi xem mặt trời mọc, khung cảnh đó lãng mạn biết bao, kết quả thực tế còn có một tiểu mập mạp mặc áo khoác ở bên cạnh hút mì gói?
Quá là mất hứng mà!
Bất quá Dương Tịch cũng nghĩ nghĩ, cảm thấy một màn trong đầu vừa rồi cũng rất có ý tứ. Nàng cũng không phải loại người cố tình làm ra vẻ, biết Nhâm Hòa và Hứa Nặc là bạn bè tốt, mặc dù hiện tại Hứa Nặc chẳng khác gì tiểu tam vậy, nhưng tình cảm bạn bè thâm hậu như thế này thì cũng không có gì là đáng trách cả.
Hơn nữa tính cách của Hứa Nặc xác thực cũng rất tốt, cũng sẽ không làm người khác phản cảm, lúc Hứa Nặc biết nàng và Nhâm Hòa đang hẹn hò thì lúc quét lớp dọn vệ sinh cũng chủ động hỗ trợ nàng việc nặng….
Ký ức thời học sinh thật sự rất có ý tứ, người khác giúp ngươi quét lớp ngươi cũng cảm thấy đối phương là người tốt…..
Mà Hứa Nặc bên này vẫn còn chưa phát hiện bản thân mình bất tri bất giác đã bị người khác coi thành bóng đèn, hắn còn cảm thấy ba người cùng nhau ra ngoài chơi khá tốt, thêm người thì thêm náo nhiệt đây….
……….
Buổi tối 8 giờ, văn phòng báo chiều Lạc thành lúc này đã tan tầm, trong văn phòng hiện tại trống rỗng không còn náo nhiệt như ban ngày nữa, nhưng hiện tại lúc này vẫn còn có một người ngồi trước máy tính miệt mài một lần rồi lại một lần truyền phát tin trên mạng về video nổi tiếng nhất hiện tại.
Lúc này nếu như Nhâm Hòa ở đây nhất định có thể nhận ra hắn, hắn chính là vị phóng viên từng hai lần muốn phỏng vấn Nhâm Hòa, Viên Bằng.
Thoạt nhìn thì hắn rất lớn tuổi, nhưng kỳ thật hắn chỉ vừa mới hơn 30 tuổi, đối với đàn ông lúc này là thời kỳ hoàng kim, sự nghiệp thăng tiến.
Nhưng Viên Bằng sống cũng không quá như ý.
Ở Lạc thành rất nhiều người biết hắn, đã từng có một thời gian, tin tức buổi tối của đài truyền hình Lạc thành là do hắn dẫn.
Đối với một đài truyền hình mà nói, tin tức buổi tối là vị trí quan trọng nhất, nhưng Viên Bằng khi đó hơn hai mươi tuổi, thời điểm khí phách hăng hái nên có chút “Huyết khí phương cương”.
Lãnh đạo của đài truyền hình không đứng đắn muốn động tay với một nữ đồng nghiệp, mà nữ đồng nghiệp kia vừa đúng lúc là người mà Viên Bằng thích, cho nên Viên Bằng lúc này ỷ vào chính mình là người được trọng dụng nên trực tiếp lôi vị lãnh đạo kia ra đánh.
Một cái là bá chủ của kênh tin tức, một cái là phó lãnh đạo của đài truyền hình, ai thắng ai thua nhìn là hiểu ngay.
Cho nên sau khi bị kỷ luật, Viên Bằng trực tiếp bị đày vào lãnh cung, ngay cả người quét rác cũng không bằng, mỗi ngày bị sai xử làm công việc nặng nhất mệt nhất, nghĩ muốn xuất đầu một lần nữa, không có cửa đâu, phó lãnh đạo của đài truyền hình còn năm sáu năm nữa mới về hưu đây…
Không có cách nào, Viên Bằng dựa vào quan hệ bạn bè, bỏ không ít tiền ra để điều chính mình tới báo chiều Lạc thành, hắn nghĩ chính mình có thể dựa vào kinh nghiệm truyền thông phong phú, nhất định có thể một lần nữa quật khởi, nhưng hắn đại khái đã xem thường hai chữ quyền lực.
Chờ hắn đến báo chiều Lạc thành báo danh thì mọi người ở nơi này đã biết Viên Bằng là hắn bởi vì đánh lãnh đạo nên không ngóc đầu lên được nữa mới đến nơi này.
Thử hỏi khi biết chuyện này rồi thì ai còn dám trọng dụng hắn?
Người cả đơi này không sợ thất bại, thất bại có thể đứng lên, cái gọi là đường đời vốn tràn ngập bụi gai, dòng đời sẽ xé rách ngươi thành máu thịt, thậm chí sẽ đem ngươi ném xuống vực sâu cho ngươi từ từ hư thối rỉ sét, chỉ là không có quan trọng, ngươi còn có thể một lần nữa mà đứng lên.
Nhưng cuộc đời mặc dù không sợ thất bại nhưng lại sợ hãi lãng phí thời gian.
Viên Bằng ở báo chiều Lạc thành chỉ có thể đảm nhận vị trí phóng viên quay chụp, làm việc khổ nhất mệt nhất, dãi nắng dầm mưa sống trong mưa tuyết, lại không có cách nào mà tiến thêm một bước.
Cuộc sống như vậy mới là áp lực nhất.
Viên Bằng không cam lòng, hắn từ trước đến nay đều không có cam tâm, cho nên hắn vẫn đang tìm kiếm cơ hội Hắn là thủ khoa tốt nghiệp trong trường, từ trước tới giờ là người giỏi về làm truyền thông, hắn khắc sâu một điều rằng ở xã hội phát triển này, một tin tức tốt có thể làm cho hắn trở mình!
Cho nên hắn hiện tại đang đem ánh mắt đặt trên video nổi tiếng nhất lúc này: “Kỵ sĩ chi danh!”
Cái kỵ sĩ này thế nhưng là người Lạc thành! Viên Bằng cũng không phải người chưa hiểu việc đời, thời điểm ở Kinh Đô lúc vào đại học tầm nhìn rộng rãi, hiện tại trở lại Lạc thành cũng chưa từng thấp xuống.
Nhận định của hắn về sự kiện này là điều không thể tưởng tượng nhất nhân vật chính trong video là người của Lạc thành!
Lạc thành còn có thể sinh ra người tài giỏi như vậy sao?
Nói thật, lần đầu tiên xem video này Viên Bằng vẫn chưa suy nghĩ quá nhiều, hắn thuần túy bị chấn động ở góc độ người xem, không quan hệ với kỹ thuật, bởi vì kỹ thuật lái xe hắn xem không hiểu, điều làm hắn chấn động chính là ánh mắt kia!
Là một thủ khoa của trường đại học tuyên truyền, là một phóng viên thâm niên, hắn giỏi nhất chính là những chi tiết không ai để ý.
Hắn thông qua ánh mắt thậm chí có thể nhìn ra được đằng sau ánh mắt kia chính là ngọn lửa đang thiêu đốt ở trong tim thiêu niên.
Ngọn lửa này không hại người, sẽ không đem ngươi bị bỏng, mà là sẽ đem những ngọn lửa trong nội tâm của những người xem được ánh mắt này bốc cháy lên!
Ở trong đầu Viên Bằng lúc này phác họa ra một bức tranh to lớn, thay vì nói đây là thịnh yến trên mạng thì không bằng nói đây chính là ngọn lửa trong nội tâm của thiếu niên kia, bắt đầu nhóm lửa thiêu đốt thảo nguyên!
Chưa chắc có nhiều người sẽ chú ý tới kỹ thuật xe đạp cao siêu bao nhiêu, mà mọi người chú ý tới ngọn lửa trong lòng mọi người đang bị nhóm lên!
Ánh mắt này quả thực làm cho Viên Bằng muốn ngừng xem cũng không được, nhưng mà hắn lần này muốn phát ra tin tức không phải vì ánh mắt này, mà là hắn cảm thấy đã gặp qua thân ảnh này ở nơi nào đó!