Lúc Nhâm Hòa đang tuyệt vọng chờ đợi nhiệm vụ trừng phạt thì Chu lão ngạc nhiên nói: “Nửa đoạn sau của câu ngươi vừa nói là gì? Lặp lại lần nữa!” Chu lão bỗng nhiên cảm thấy nửa đoạn sau của câu Nhâm Hòa vừa nói thực sự có ý tứ, như là mở ra một phiến cửa sổ mới vậy, làm ý tưởng mông lung trong lòng hắn bỗng nhiên được đốt sáng lên!
Nhâm Hòa nghe vậy thì tái hết cả mặt, Chu lão ơi là Chu lão, trong lòng ta còn đang run sợ đây ngài còn bắt ta lặp lại lần nữa? Đây là chê ta chết chưa đủ mau đúng không….. Hắn lại lớn gan nói: “Thiếu niên giỏi thì đất nước giỏi, thiếu niên mạnh thì đất nước mạnh, thiếu niên tiến bộ đất nước mới tiến bộ.”
“Thật sâu sắc!” Chu lão nghe xong thì tán thưởng nói: “Câu này quả thực quá sâu sắc! Đây chính là suy nghĩ của ngươi sao, có hay không viết thành văn chương?”
Văn chương thật ra là có đấy, nhưng nếu viết ra không những phải làm một nhiệm vụ trừng phạt, lại còn không kiếm được tiền, Nhâm Hòa suy nghĩ do dự…. Không đúng, loại đồ vật này hoàn toàn có thể sử dụng quyền được miễn mà, chỉ là muốn hy sinh tiền lời…. Kệ nó quan tâm lời hay không làm gì!
Trong lòng Nhâm Hòa lúc này như được cái gì đó mãnh liệt thông suốt vậy, trong trí nhớ của hắn quả thực còn có rất nhiều đồ vật kinh điển nhưng lại không thích hợp kiếm tiền, nếu là ở trước kia hắn sẽ không làm ra việc cố sức như vậy, nhưng hiện tại là không giống nhau, Nhâm Hòa có thể sử dụng quyền được miễn để đổi lấy những tác phẩm kinh điển đó.
Hệ Thống Thiên Phạt có lẽ đoán được nguyên nhân này nên mới đống ý, Nhâm Hòa quả thực có thể khẳng định được điểm này, chỉ bằng một chút thông minh của chính mình muốn đấu trí đấu dũng với Hệ Thống Thiên Phạt thì quả thực không biết tự lượng sức mình, nếu không phải là chuyện thật sự hữu ích thì Hệ Thống Thiên Phạt sao có thể đồng ý được.
“Tác phẩm thực ra là có, gọi là “Lời nói của thiếu niên Trung Quốc”, nhưng mà đoạn thời gian nữa mới có thể cho ngài được, hơn nữa tiền nhuận bút cũng có thể tính vào quỹ Thanh Hòa.” Nhâm Hòa quyết định làm xong tất cả nhiệm vụ hiện tại rồi đem “Lời nói của thiếu niên Trung Quốc” viết ra, dù sao thì tác phẩm này thật sự có ý nghĩa rất lớn, lần đầu tiên Nhâm Hòa nhìn thấy cũng chấn động.
“Không nghĩ tới giác ngộ của ngươi lại tăng cao như vậy.” Chu Vô Mộng vui vẻ nói: “Việc này nói qua điện thoại không rõ ràng lắm, ngươi chờ ta, mấy ngày tới ta sẽ đến Lạc thành cùng ngươi bàn bạc chuyện này, nhất định phải đem nó làm thật tốt, Nhâm Hòa, nếu việc này thật sự thành thì công đức của ngươi đúng là vô lượng!”
Công đức vô lượng gì đó đều là hư vô, Nhâm Hòa có thể đạt được quyền miễn nhiệm vụ mới là thực tế, hơn nữa hắn từng có cơ hội đến khu vực chân chính nghèo khó để làm giáo viên tình nguyện một tháng, trường học nơi đó đều tồi tàn nguy hiểm, tường bê tông còn không có chứ đừng nói là thép, cơ bản chính là dùng đất đắp lên thành tường!
Học sinh nơi đó muốn đến trường đều phải đi mười mấy dặm đường núi, ở giữa còn có một con sông, ho dù cuối mùa thu thì đám trẻ vẫn phải cẩn thận tự lội qua sông. Mức độ lạnh lẽo của nước sông làm cho Nhâm Hòa muốn rửa tay cũng không dám, bởi vì quá lạnh!
Giữa trưa bọn nhỏ không có cách nào đi về nhà, ở trong phòng học ăn một chút ngô hoặc một ít cơm trưa, cái loại chua xót này không phải là những đứa trẻ ở thành thị có khả năng trải qua.
Cho nên khi đó Nhâm Hòa liền hiểu được một đạo lý, thế giới này không hề đơn giản như trong tưởng tượng, mỗi người đều bình đẳng bất quá chỉ là một câu nói suông mà thôi.
Hiện tại hắn nghĩ đến chính mình có khả năng trợ giúp đám trẻ đó một chút, xây dựng trường tiểu học hy vọng ở địa phương hợp lý, để những đứa trẻ đó có nơi học tập, lúc này trong lòng hắn cũng có chút ấm áp!
Mà hắn lựa chọn Tam Tự Kinh cũng là có lý do, bởi vì Tam Tự Kinh không có cách nào mua bán bản quyền điện ảnh, tuy rằng hiện tại tiền lời của hắn có thể cao hơn Thần Thư, nhưng mà tiềm năng của nó cũng là thấp nhất, Thần Thư muốn siêu việt Tam Tự Kinh chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa tiền bản quyền Thần Thư mới là thứ giá trị.
Hiện tại suy nghĩ việc về quỹ Thanh Hòa thì hơi quá mức, tốt nhất nên ngẫm lại xem làm cách nào để hoàn thành ba nhiệm vụ trước.
Cái nhiệm vụ thứ ba là tích lũy 36 lần thả trôi xe đạp đối với hắn mà nói là đơn giản nhất, chỉ cần đi lại sườn núi quay video ba lần mà thôi, hơn nữa cũng không yêu cầu tốc độ thả trôi xe, cho nên càng đơn giản, sử dụng tốc độ thấp làm nhiệm vụ cũng được, hoàn toàn không có tai họa ngầm gì cả.
Nhiệm vụ thứ hai là vượt qua 100 chiếc xe, cũng không có gì khó khăn, tìm tuyến đường chính trong thành thị, vào thời điểm kẹt xe nhẹ nhàng vượt qua một trăm chiếc…. Ai lái xe mà không từng bị xe đạp vượt qua chứ?
Khó nhất vẫn là nhiệm vụ đầu tiên, bởi vì nó yêu cầu lựa chọn địa điểm rất cao, nếu muốn tăng tốc đến 100 km/h thì cần thiết có đủ độ dốc. Tiếp theo là tổng độ dài cũng phải đủ đi hơn nửa giờ, cho nên lộ trình ít nhất phải trên 30 km!
Kỳ thật ở trong nước nơi lái xe thả dốc nổi tiếng nhất chính là Thiên Lộ ở Thiên Môn Sơn, độ cao chênh lệch với mặt nước biến là 1100 mét, tổng cộng có 99 khúc cua, được mọi người gọi là Thiên Lộ! Trong đó khúc cua hình kẹp tóc cũng có!
Rất nhiều người không biết tên gọi khúc cua kẹp tốc, chính là không biết dạng gì khúc cua mới có thể được gọi là kẹp tóc, kiếp trước Nhâm Hòa đọc sách có nhắc tới khúc cua Haruna có năm khúc cua kẹp tóc liên tiếp, cho nên nhiều người mới biết đến cái tên này.
Khúc cua kẹp tóc, đó chính là khúc cua có độ uốn lượn tiệm cận 180 độ, giống như là hình cong của chiếc kẹp tóc vậy! Loại khúc cua này trong quá trình ôm cua mới thật sự là thời điểm nguy hiểm!
Nhâm Hòa nhớ tới chuyện này thì trong lòng ngứa ngứa, sớm muộn cũng phải đi tới Thiên Lộ kia trải nghiệm một chuyến.
Nhưng mà hiện tại rõ ràng không được, hắn chỉ có thể lựa chọn địa phương xung quanh Lạc thành mà thôi….. Có nơi nào thích hợp đây?
Có, ở Loan Xuyên huyện, nơi cao hơn mặt nước biển 2193 mét Lão Quân Sơn!
Địa điểm đó chính là địa điểm tốt nhất hiện tại, Nhâm Hòa đã quyết định hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên ở nói đó, từ Lạc thành đi tới đó cũng chỉ mất hơn hai giờ mà thôi, còn có thể đưa Dương Tịch tới nơi đó chơi chơi, dù sao hai người bọn họ hiện tại cũng không phải người phiền muộn vì học tập, thời điểm người khác đang cố gắng ôn tập thì hai bọn họ có thể thanh nhàn thoải mái.
Không cần vất vả học tập có lẽ là chuyện sung sướng nhất thời học sinh….. Chuyện này giống như là thời điểm người khác nỗ lực ôn thi chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học thì ngươi nửa năm trước đã được tuyển thẳng vậy, giáo viên nghiêm túc nói cho ngươi hiện tại ngươi đã không cần học tập nhưng ngàn vạn lần không được ảnh hưởng tới các bạn học khác, chúc ngươi đi chơi vui vẻ….
Mẹ nó đây là cảm giác gì! Cảm giác siêu nhiên chứ sao!
Siêu thoát ra khỏi ba giới, không còn ở trong ngũ hành, hành trình mà các ngươi đang liều mạng thì ta đã nhẹ nhàng vượt qua, ngồi xem bộ dáng nỗ lực học tập của các ngươi, ta thực sự rất vui vẻ….
Nhâm Hòa chính là loại người tiện như vậy, nếu như kiếp trước hắn có thể được cử đi học thì hắn nhất định sẽ hận không thể đứng trước mặt đám bạn học kia hát bài hát hảo hán “Ngôi sao Bắc Đẩu trên bầu trời”. Tất cả những gì ngươi có ta cũng đều có….
Đáng tiếc kiếp trước hắn cũng không có được cử đi học…..
Nhưng một lần trọng sinh này rốt cuộc cũng để hắn hưởng thụ tâm lý như vậy, bây giờ hắn mới hiểu được, hóa ra cảm giác này lại sảng khoái như vậy! Đừng nói là đề thi cấp ba, đề thi đại học cũng ở trong đầu của hắn rồi….
Bất quá có chút đáng tiếc chính là hắn không thể khoe khoang như vậy, bởi vì thứ nhất việc này có chút giống hiện tượng siêu nhiên, thứ hai nếu không cố kỵ gì mà khoe khoang ra bên ngoài rất có thể sẽ dẫn tới đề đại học bị sửa, kia không chỉ hố chính mình, còn hố tiểu mập mạp Hứa Nặc nữa…..
Dựa vào bản lĩnh của tiểu mập mạp Hứa Nặc để thi đậu đại học chính quy? Thi được cao đẳng đã rất miễn cưỡng rồi!
Lúc Nhâm Hòa đưa tờ giấy nhỏ nhắc cuối tuần đi núi Lão Quân chơi cho Dương Tịch, hai mắt nàng lập tức sáng lấp lánh, lần trước đi núi Bạch Vân xem mặt trời mọc bởi vì do bạn học trong lớp nên không xem được, mặc dù nàng chưa nói cái gì nhưng suy cho cùng trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
Hiện tại nếu có thể cùng Nhâm Hòa đi xem mặt trời mọc thì nhất định sẽ càng ý nghĩa hơn, đại khái đây chính là lần đầu tiên hai người cùng nhau đi xem mặt trời mọc.