Nhâm Hòa khẩn trương chờ đợi, mặc dù đây không phải lần đầu tiên hắn bàn điều kiện cùng Hệ Thống Thiên Phạt, nhưng mà cùng với ý chí thiên địa bàn điều kiện ai mà không khẩn trương cho được, nói thật hai bên cơ bản không cùng một cấp bậc tồn tại, ngươi dựa vào cái gì mà cùng người ta bàn điều kiện chứ?
Nhưng là nếu đối phương cũng không khó nói chuyện như trong tưởng tượng, thì Nhâm Hòa đương nhiên phải tranh thủ cho chính mình một ít điều kiện tốt, nếu có thể hy sinh lợi nhuận của một tác phẩm làm từ thiện để biến hai nhiệm vụ trừng phạt của hai tác phẩm khác biến thành một cái, thì chuyện này đối với hắn tuyệt đối là một chuyện có lợi.
Chưa nói đâu xa, liền nói về nhiệm vụ liên quan tới Thần Thư hắn cũng đã làm năm sau cái rồi, nhiệm vụ của Tam Tự Kinh cũng có ba bốn cái, nếu mỗi tháng biến thành làm một cái nhiệm vụ, thì ít nhất sẽ nằm trong tầm khống chế của hắn.
Tuyệt đối không nên xem nhẹ sự nhiệt tình của con người khi theo đuổi tự do, bản thân Nhâm Hòa đối với tự do có nhu cầu rất lớn, nếu như một lần nữa trọng sinh sống lại, thì nhân sinh nên do chính mình tự khống chế, nếu ngay cả nhân sinh cũng không thể tự do thì sống còn gì là thú vị nữa.
Lúc này giọng nói của Nhâm Hòa tiếp tục vang lên trong đầu: “Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, như vậy ta nhất định sẽ có nhiều tác phẩm ra đời hơn đúng không? Hơn nữa tiền kiếm được cũng không phải đều nằm trong tay của ta, còn có thể giúp những người khó khăn nữa, việc này đối với ngươi và ta đều là giao dịch có lời.”
Hắn dám cùng Hệ Thống Thiên Phạt giao dịch không phải là bởi vì hắn không có sợ hãi, mà là hắn cảm thấy chính mình hiện tại vẫn có giá trị cực lớn đối với Hệ Thống Thiên Phạt.
“Phê chuẩn, lợi nhuận của tác phẩm đứng đầu có thể thu hoạch được quyền miễn nhiệm vụ của hai tác phẩm kế tiếp.” Lúc này âm thanh không phân biệt được là nam hay nữ của Hệ Thống Thiên Phạt bình tĩnh vang lên.
Mẹ nó, thật sự đồng ý! Hoàn mỹ!
Nhâm Hòa lập tức rút điện thoại ra gọi tới Chu Vô Mộng: “Này, Chu lão, ta có một chuyện tốt muốn cùng ngài thương lượng một chút!”
Chu Vô Mộng bên đầu kia điện thoại nghe thế thì tò mò hỏi lại: “Hai bộ còn lại của Sơn Hải Kinh chuẩn bị viết à?”
“Ngài trước tiên đừng nhớ thương chuyện này có được hay không?” Nhâm Hòa dở khóc dở cười nói: “Là cái này, ta muốn dùng tiền nhuận bút về sau của Tam Tự Kinh thành lập một cái quỹ công ích, quỹ nào việc nấy, dùng để xây dựng trường tiểu học hy vọng! Ta tính qua, tiền xây dựng trường tiểu học hy vọng ở vùng núi xa xôi khoảng tầm 20 đến 30 vạn nhân dân tệ, tiền nhuận bút của tác phẩm kinh điển như Tam Tự Kinh sẽ không đứt đoạn, một năm thậm chí có thể xây dựng 15 trường tiểu học hy vọng tương đối tốt, ngài cảm thấy thế nào?”
Kỳ thật kiếp trước Nhâm Hòa cực kỳ bội phục những người có thể bỏ tiền ra trợ giúp khu vực nghèo khó xây dựng trường tiểu học, thế giới này đối với tri thức là không công bằng, có nhiều đứa trẻ trời sinh đã không có cách nào tiếp thu nền giáo dục, nói thật xã hội này người không có tri thức thì rất khó sống.
Nhưng hắn vẫn luôn không có hành động qua, đây quả thực là chuyện mâu thuẫn, chi phí xây dựng một trường tiểu học như vậy thực sự không ít, nếu không phải người đại phú đại quý thì rất ít người nguyện ý làm chuyện như vậy, bất quá nguyên nhân cũng là do nhân tính ích kỷ, cho nên những người bản thân nghèo khó vẫn nguyện ý giúp đỡ người khác thực sự rất trân quý.
Một đời này, lấy tiền nhuận bút của tác phẩm thứ nhất ra, vừa có thể miễn một ít nhiệm vụ cho chính mình, còn có thể làm thêm một ít chuyện tốt giúp đỡ người khác, cớ sao mà không làm chứ?
Lại nói Nhâm Hòa làm ra điều này cũng là vì chính mình, chuyện này cũng không có gì mà phải ra vẻ, hắn vốn dĩ không phải là dạng người vô tư gì cả.
Mọi người đều là người bình thường, Nhâm Hòa cũng là như vậy, có khả năng làm người tốt là chuyện tốt, ai cũng đừng nói ai.
Chu Vô Mộng ở bên kia điện thoại lúc này hít sâu một hơi rồi hỏi: “Ngươi đang nói nghiêm túc chứ?”
Thời buổi này người nguyện ý làm việc thiện lớn như vậy không phải không có, chỉ là quá ít, quá ít! Tiền nhuận bút hiện tại của Tam Tự Kinh một tháng đã hơn 40 vạn, một năm chính là hơn 500 vạn, vậy thì 10 năm? 20 năm? 30 năm thì sao?
Phải biết rằng ý tứ của Nhâm Hòa vừa nói ra hắn đã minh bạch, loại đồ vật như Tam Tự Kinh sẽ không bao giờ bị ngừng trọng dụng, thời điểm Chu Vô Mộng nhìn thấy Tam Tự Kinh phản ứng đầu tiên đã cảm thấy cái này hẳn là từ trong mộ của đại văn hào lão tổ tông đào ra mới hợp lý, chỉ là hắn làm người không thích đa nghi, cho nên khi Nhâm Hòa nói là do đối phương viết, hắn mới không truy cứu, hơn nữa tác phẩm kế tiếp Côn Luân cũng làm cho Chu Vô Mộng cảm thấy Nhâm Hòa danh xứng với thực, là một thiếu niên thiên tài chân chính.
Đương nhiên điều mà Chu Vô Mộng không thể biết chính là, những tác phẩm này không phải Nhâm Hòa sáng tác được, Nhâm Hòa chỉ là một tên kiếm tiền mà thôi.
Chu Vô Mộng hơi nghĩ một chút đã cảm thấy nếu quỹ từ thiện này thực sự được thành lập, không nói tới một năm nó có thể xây dựng mấy cái trường tiểu học hy vọng, ít nhất có một khả năng rất lớn là nó sẽ tồn tại vĩnh hằng, bởi vì tiền nhuận bút của Tam Tự Kinh sẽ không bị đoạn tuyệt!
Đối với loại người giống như Chu Vô Mộng mà nói, hắn thực sự có chút cảm động, hiện tại hắn cũng đang giúp đỡ mấy chục sinh viên….. Chỉ là không biết nếu hắn biết chân tướng thật sự sẽ nghĩ thế nào…..
“Nghiêm túc, đương nhiên là nghiêm túc rồi, bất quá ngài cũng biết ta không có thời gian rảnh, có thể hay không ta nhờ ngài hỗ trợ làm chuyện như thế này, đến lúc đó ta ký văn kiện trao quyền là được, quỹ này gọi là quỹ Thanh Hòa đi, Thanh ngụ ý là trợ giúp những bạn trẻ còn non nớt ở vùng núi xa xôi, mà Hòa thì là do ta gọi là Nhâm Hòa, ta cũng muốn lưu một cái tên, hơn nữa đọc lên cũng không tồi, ngài xem thế nào?” Ý tưởng của Nhâm Hòa chính là thành lập quỹ Thanh Hòa, người sở hữu quỹ chính là Nhâm Hòa, mà bản quyền Tam Tự Kinh trực tiếp do quỹ Thanh Hòa sở hữu, trên thực tế vẫn là do chính hắn sở hữu.
Hơn nữa loại người như Chu Vô Mộng đi lo liệu quỹ này hắn cũng tương đối yên tâm, đối phương tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì đó khi xây trường tiểu học hy vọng, hơn nữa Chu Vô Mộng là người có môn sinh trải dài khắp đất nước, còn là ngôi sao sáng trong nền văn học, có thể bình đẳng đối thoại cùng với chính phủ.
Quan trọng nhất chính là hắn thật sự không thể hao phí thời gian trên phương diện này, bao gồm chuyện làm trò chơi, hắn cũng chỉ tham dự thời gian đầu mà thôi, về chuyện sau này tất cả đều cho tiểu mập mạp quản lý, suy cho cùng thời gian của hắn phải tốn ở phương diện thể thao cực hạn, kia mới là theo đuổi chân chính của hắn. Hắn gặp qua quá nhiều người thành công, cả đời có được vô số tài phú chỉ là không có thời gian cho chính mình, đối với việc nặng gần đây của Nhâm Hòa, tiền đã là thứ yếu, kể cả bây giờ cho hắn xí nghiệp đứng đầu thế giới thì hắn cũng không muốn buộc thời gian cả đời cho xí nghiệp.
Chuyện lấy hay bỏ của cá nhân hắn, bản thân Nhâm Hòa cũng đã sớm có quyết định rồi.
Chu Vô Mộng nói: “Nói thật, ta thực sự không thể tưởng tượng nổi loại chuyện này là loại người như ngươi có thể làm được……”
Mặt Nhâm Hòa lúc này đã đen như đít nồi, hắn bắt đầu nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Cái này không phải là do tư tưởng giác ngộ của ta được đề cao hay sao, ở trong quá trình học tập rốt cuộc ta phát hiện, thời điểm xây dựng xã hội chủ nghĩa, tuyệt đối không thể kiên trì chủ nghĩa cá nhân được, còn phải lấy đại cục làm trọng. Cái gọi là năng lực càng cao trách nhiệm càng lớn, ta nếu như kiếm lời cũng muốn làm ra một chút chuyện có ý nghĩa, ngài xem, chuyện xây đựng trường tiểu học hy vọng tuyệt đối là một chuyện có ý nghĩa sâu xa, thiếu niên giỏi là quốc gia giỏi, thiếu niên mạnh là quốc gia mạnh, thiếu niên tiến bộ là quốc gia cũng tiến bộ…..”
Mẹ nó, nói xong mồ hôi lạnh của Nhâm Hòa bắt đầu chảy ra, vừa rồi cố tình nói nhảm đã quên mất đây là “Lời nói của thiếu niên Trung Quốc” của Lương Khải Siêu, là sẽ dẫn ra nhiệm vụ trừng phạt của hệ thống!
Thời điểm Nhâm Hòa đứng ở nơi đó nhìn xem Hệ Thống Thiên Phạt có tuyên bố nhiệm vụ trừng phạt hay không, nhưng mà đợi một hồi lâu cũng không thấy gì, khi đó hắn mới nhẹ nhàng thở ra, hơn nữa chuyện này cũng chứng minh được lần trước hắn dẫn lời của chủ tịch Mao là do đối phương muốn cố ý chỉnh chính mình.
Bất quá loại chuyện này vẫn nên lưu tâm mới thỏa đáng, lỡ miệng nói ra thì chẳng khác nào giao nhược điểm của mình cho Hệ Thống Thiên Phạt vậy, có muốn xử phạt hay không là do ý muốn của người ta…..