Lớp 9 tuy rằng học tập khẩn trương nhưng mọi người vẫn chú ý tới video nổi tiếng nhất hiện tại: “Kỵ sĩ chi danh”.
Cho nên trong lớp cũng có thảo luận về đề tài này, chỉ là mọi người không biết nhân vật chính đang nhắc tới cũng có mặt trong lớp.
Loại tính cách như Nhâm Hòa đương nhiên là muốn nghe người khác khen chính mình, sau đó ngồi một chỗ nào đó thi thoảng đệm vào một câu: Có chuyện như vậy sao hoặc là các ngươi nói rất đúng. Mà một bên Dương Tịch và Hứa Nặc hai người mắt nhìn mũi, mũi nhìn bàn chân, chỉ có thể cảm thấy Nhâm Hòa quá là không biết xấu hổ, nghe người khác thảo luận về mình còn chưa nói, đằng này lại tham gia vào để khen chính mình……
Các bạn cùng lớp đều khó hiểu, bọn họ cảm giác được dường như Nhâm Hòa sôi nổi hẳn lên vậy, mọi người còn phát hiện ra một cái quy luật: Ai thảo luận về phim ngắn “Kỵ sĩ chi danh”, hắn sẽ chủ động thò tới nói chuyện cùng!
Đây là tình huống gì, trong lớp này có người hâm mộ của kỵ sĩ sao?
Sự nhiệt tình của Nhâm Hòa làm cho mọi người trong lớp cảm thấy sợ hãi, dứt khoát không nói đến đề tài này nữa, chuyên tâm học tập.
Nhâm Hòa thấy bộ dáng mọi người chăm chỉ khắc khổ học tập thì chép miệng nói thầm: “Đúng là không thú vị!”
Dương Tịch lúc này thì cười ngặt nghèo không ngồi thẳng lưng được, đối với trình độ không biết xấu hổ của Nhâm Hòa, đã làm đổi mới nhận thức của Dương Tịch không biết bao nhiêu lần rồi.
Kỳ thật thời thiếu niên da mặt mọi người đều rất mỏng, còn thường xuyên dính vào những chuyện chết vì sĩ diện, ở giữa bạn bè cùng lớp, nếu ai mất mặt mũi, rất có thể phải đánh một trận mới giải quyết được.
Một đám lòng tự trọng lớn lại còn hay máu dồn lên não.
Nhưng hình như Nhâm Hòa không giống như vậy, trái tim đặc biệt đen, lại còn không biết xấu hổ, nhưng Dương Tịch ở bên nhau thì lại cảm nhận được cảm giác tràn đầy năng lượng.
Dương Tịch một chút cũng không ngại, nàng cảm thấy như vậy mới là Nhâm Hòa chân chính.
Đoạn Tiểu Lâu một bên buồn bực nhìn Dương Tịch cười tới cười lui, hoàn toàn không biết sao lại thành ra thế này…..
Nhưng thật ra, khi nàng xem video cũng cảm thấy cảm giác quen thuộc không nói thành lời từ nhân vật chính.
Trong khoảng thời gian này nàng ít giao lưu cùng Nhâm Hòa hơn, không hề chạy cùng nhau ban đêm nữa, cũng không biết Nhâm Hòa đang làm gì, có đôi khi nàng cũng sẽ nhớ tới Nhâm Hòa nhưng ý niệm này giống như hồ nước tĩnh lặng vừa nổi lên gợn sóng đã bị nàng ép xuống.
Chỉ là không biết vì cái gì, mấy ngày nay khi nàng nhìn lại Nhâm Hòa sẽ cảm thấy đối phương có gì đó biến hóa vậy, biến đẹp lên? Đoạn Tiểu Lâu không cảm thấy thế, diện mạo của Nhâm Hòa từ trước đến giờ chỉ có thể coi là trung bình khá, ngũ quan đoan chính thuận mắt, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức thuận mắt mà thôi, chưa nói tới kinh diễm.
Nhưng Đoạn Tiểu Lâu vẫn vô hình chung cảm nhận được Nhâm Hòa đang biến hóa vậy, loại tốc độ biến hóa này làm ký ức của nàng có chút không theo kịp, mấy ngày hôm trước nhìn kỹ lại Nhâm Hòa, hôm nay lại phải nhìn kỹ lại một lần nữa.
Xác thật là càng có mị lực, có nhiều lúc nàng sẽ không nhịn được mà nhìn Nhâm Hòa lâu hơn một chút, Đoạn Tiểu Lâu còn ngẫu nhiên nghe được nữ sinh khóa dưới nói Nhâm Hòa là soái ca mà thảo luận.
Đoạn Tiểu Lâu hơn nửa ngày cũng chưa nói ra được câu nào, hóa ra trước kia chính mình rất ít khi nhìn thẳng vào Nhâm Hòa, giờ đối phương lại được hoan nghênh như vậy?
Cuộc sống rốt cuộc cũng phải trở lại bình thường, Hứa Nặc dưới sự giám sát của Nhâm Hòa nhanh chóng ôn tập lấy đề thi trung học phổ thông năm nay, chính hắn còn chưa biết bản thân đang làm đề thi thật, hai tháng sau khi biết được chắc chắn sẽ đặc sắc lắm. Đề thi làm cho hắn khiếp sợ vừa đúng lúc chính bản thân hắn phải luyện tập mỗi ngày.
Nhâm Hòa bắt đầu tự hỏi nên xuống tay làm trò chơi từ chỗ nào, suy cho cùng hiện tại cũng không có quá nhiều chuyện cần đi làm, hơn nữa thời gian một kỳ nghỉ hè là rõ ràng không đủ được.
Hiện tại tạm thời không cần suy xét về phương diện trình tự, ngược lại là phương diện trang trí cần phải bắt đầu triển khai.
Nhưng vấn đề là làm cách nào để cho người khác tín nhiệm một cái học sinh trung học đây?
Hơn nữa hắn cho tới bây giờ chưa rõ ràng lắm về trình độ lập trình của Hứa Nặc rốt cuộc đến cấp độ nào, bởi vì hắn một chút cũng không hiểu, về sau đồ vật làm ra thì hắn làm cách nào để khống chế đây, suy cho cùng chính mình lại không phải là công ty gì lớn, có bộ kỹ thuật chuyên môn, về sau làm ra trò chơi cũng không thể cứ đào tạo kỹ thuật viên chứ, thật tốn kém!
Ở thế kỷ 21 cái gì tốn kém nhất? Chính là phí nhân công, mở một cái khách sạn, tốn kém nhất không phải nguyên liệu nấu ăn mà là người phục vụ, tiền lương của đầu bếp, tình huống hiện thực chính là như vậy ai cũng không có cách nào mà ngoại lệ.
Nếu Nhâm Hòa tính toán trở thành công ty Nintendo của kiếp trước thì kỹ thuật viên là cần thiết phải đào tạp, bởi vì trò chơi một người nối tiếp một người làm thì sẽ không mệt, nhưng Nhâm Hòa lại không tính toán làm như vậy, bởi vì hắn chỉ tính toán làm một cái Dota mà thôi.
Như vậy giai đoạn trước hắn cùng Hứa Nặc phải một đường mà đi lên, sau này sẽ từ Hứa Nặc cùng một hai kỹ thuật viên tới duy trì và đổi mới, cùng với cập nhật các phiên bản
Ngẫm lại chính mình sắp phải làm một cái trò chơi tương lai có khả năng bá chủ toàn cầu, Nhâm Hòa kích động, đó chính là Dota đấy, làm ra một cái Dota thì tiền tài chỉ là một con số mà thôi. Đến lúc đó chơi thể thao cực hạn gì đều sẽ không thiếu tiền, những trang bị đắt tiền kia chỉ là chuyện râu ria mà thôi.
Đương nhiên, thời kỳ lên men của Dota cũng rất là dài, nhưng Nhâm Hòa đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ đợi rồi.
Lúc này điện thoại của Nhâm Hòa nhận được tin nhắn, đó chính là tiền nhuận bút đặt mua của Thần Thư, nhuận bút Tam Tự Kinh, nhuận bút Côn Luân xuất bản in lẻ! Phân biệt là 23 vạn, 41 vạn, 67 vạn!
Có thể nói hiện tại Nhâm Hòa không viết thêm bất cứ thứ gì, chỉ cần cập nhật thường xuyên Thần Thư, hắn cũng là tác giả một tháng thu được trăm vạn, ở năm 2005 này chuyện đó tuyệt đối là không thể tưởng tượng được.
Thật sự là tác phẩm hắn đồng thời kiếm có chút nhiều.
Hệ Thống Thiên Phạt lúc này cũng tùy thời vang lên: “Nhiệm vụ: Lái xe trong một giờ, tích lũy hơn 30 phút bảo trì tốc độ 100 km/h, thời gian quy định 1 tuần, nếu không hoàn thành phạt ký chủ bị mất khống chế 1 tháng.”
“Nhiệm vụ: Lái xe đạp tốc độ cao vượt qua 100 chiếc xe, không thể gian lận, thời gian quy định 1 tuần, nếu không hoàn thành trừng phạt ký chủ mất khống chế 1 tháng.”
“Nhiệm vụ: Lái xe đạp thả trôi tốc độ cao tích lũy 36 lần, thời gian quy định 1 tuần, nếu không hoàn thành trừng phạt ký chủ mất khống chế 1 tháng.”
Lại là ba cái nhiệm vụ liên tục liên quan tới xe đạp, hơn nữa lại có trừng phạt biến thái như vậy, hắn thật sự có chút không hiểu được cái Hệ Thống Thiên Phạt này suy nghĩ cái gì, mất khống chế một tháng, ý là chỉ đại tiểu tiện mất khống chế phải không, mọi người đang nói chuyện, chính mình một bên tiểu?
Mẹ nó ngươi có thể cho một cái trừng phạt bình thường được hay không?
Còn về 3 cái nhiệm vụ này, Nhâm Hòa có thể lý giải như vậy, trong 1 giờ lái xe phải có 30 phút bảo trì tốc độ 100 km/h, nói cách khác tốc độ ở giữa có thể hạ xuống, tốc độ ngẫu nhiên dưới 100 km/h cũng không sao, chỉ cần tích lũy 30 phút trên 100 km/h là được.
Vấn đề ở chỗ làm cách nào để đạt được tốc độ 100 km/h? Hiện tại Nhâm Hòa cả thấy chính mình tốc độ cao nhất trên đất bằng cũng chỉ khoảng 80 đến 90 km/h mà thôi, mặc dù cố gắng cũng có thể cao hơn được nữa nhưng chính mình cũng không thể kiên trì lâu như vậy được, đó chính là tốc độ bứt phá, người ta bứt phá cũng chỉ được vài phút mà thôi.
Như vậy ý tứ của Hệ Thống Thiên Phạt chính là nhiệm vụ này kỳ thật chính là nhiệm vụ lái xe xuống dốc! Mặc dù không có yêu cầu phải hoàn thành ở vùng núi nhưng kỳ thật nhiệm vụ này chính là lái xe tốc độ cao xuống dốc ở sườn núi! Nếu không phải xuống dốc, muốn bảo trì tốc độ 100 km/h trong 30 phút thì con người cơ bản không thể làm được.
Nhanh như vậy lại nhận được nhiệm vụ lái xe xuống dốc, kích thích!
Lúc này Nhâm Hòa cũng chú ý tới một vấn đề, hiện tại mỗi tháng có ba cái nhiệm vụ yêu cầu cao độ định kỳ, thật sự áp lực có chút lớn, nếu vội vàng hoàn thành ba nhiệm vụ này chính mình không phải sẽ bị mệt chết sao, vậy thì còn có thời gian đâu mà làm việc khác, phải biết rằng những nhiệm vụ về sau càng ngày càng khó, không giống với lúc trước một chút là hoàn thành được.
Hắn hỏi Hệ Thống Thiên Phạt: “Nếu ta hy sinh một cái thu nhập cho từ thiện, có thể hay không đem hai hạng mục khác biến thành 1 lần nhiệm vụ trừng phạt? Suy cho cùng ngươi cũng hy vọng ta có nhiều tác phẩm hơn bổ sung vào thế giới thiếu thốn giải trí này, nếu ta lúc nào cũng phải làm nhiệm vụ như thế này thì làm sao có thời gian rảnh, làm sao mà nhận được nhiệm vụ mới?”
Hệ Thống Thiên Phạt trầm mặc, tựa hồ cũng đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, Nhâm Hòa dám nói về vấn đề này thì bản thân cũng có một chút đạo lý. Hệ Thống Thiên Phạt đương nhiên là hy vọng Nhâm Hòa có thể đem đến được nhiều tác phẩm tốt, nhưng nhiệm vụ đến một số lượng nhất định, mỗi cái nhiệm vụ sẽ có tiền nhuận bút, như vậy khả năng sau này mỗi tháng Nhâm Hòa sẽ có mười mấy cái nhiệm vụ cố định mất. Lúc đó mặc kệ tinh lực hay là thể lực tất cả đều không đủ dùng. Cơ hồ mỗi ngày đều phải suy nghĩ đến chuyện làm nhiệm vụ, thẳng đến lúc làm cho chính bản thân mình mệt chết mới thôi.
Cứ như vậy đổi lại là ai cũng không dám làm ra tác phẩm mới, bởi vì đó chính là chê mình chết quá chậm.
Nhâm Hòa hiện tại muốn từ từ bàn điều kiện với Hệ Thống Thiên Phạt, tranh thủ hết thảy lấy được điều kiện có lợi cho bản thân mình.