Buổi tối ăn cơm xong Nhâm Hòa sau khi trở lại khu nhà của hắn thì lập tức tiến tới phía sau chiếc xe bán tải, mở nắp thùng và lấy chiếc xe đạp địa hình xuống, xong xuôi lúc hắn chuẩn bị ra ngoài đạp xe thư giãn nhân tiện hoàn thành nhiệm vụ thì thấy được xe hơi của Lâm Hạo…..
Ồ, tại sao xe của hắn lại dừng ở khu nhà này vậy nhỉ, Nhâm Hòa lúc này nhìn ngó xung quanh xem đối phương có đang trốn ở đâu đó mai phục chính mình hay không. Dựa vào ý nghĩ của hắn thì sự xuất hiện của Lâm Hạo ở đây rất có thể bởi vì hai lần xung đột trước mình chiếm thế thượng phong, hơn nữa còn làm đối phương nôn những ba lần, cho nên khẳng định Lâm Hạo tìm tới cửa tính sổ.
Ngay cả nhà ở của chính mình cũng có thể tìm tới, đúng là dụng tâm lương khổ mà!
Hiện tại Nhâm Hòa có tự tin tuyệt đối chiến thắng Lâm Hạo nếu đấu chính diện, nhưng vấn đề là, nếu đối phương trốn ở chỗ nào rồi đánh lén chính mình thì chắc chắn hắn sẽ chịu không nổi, tuy rằng nhìn dáng vẻ đối phương không giống người xâu, có lẽ chính mình sẽ không phải lo lắng về mạng sống, nhưng mà bị đánh một trận là rất có khả năng….
Nhâm Hòa nhìn ngang ngó dọc nửa ngày cũng không nhìn thấy hình bóng của Lâm Hạo, hắn dựng xe đạp sang một bên rồi lén lút đi tới xe hơi của Lâm Hạo, đầu tiên là nhìn vào trong thông qua cửa sổ, ồ không có ai!
Lúc này hắn móc từ trong túi ra chùm chìa khóa….. Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Mắt nhìn lốp xe của Lâm Hạo từ từ bẹp xuống, Nhâm Hòa có chút cảm khái, xem ra là chọc quá nhiều lần nên chìa khóa có chút mòn rồi, nghĩ lại cũng thấy xấu hổ…… Bất quá nếu đối phương muốn tới để trả thù mình thì không cần thiết phải hạ thủ lưu tình.
Nhâm Hòa từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ mình là quân tử, người khác khuyên hắn phải lấy ơn báo oán với kẻ địch, mọi người đều vui vẻ, nhưng là hắn không làm được!
Làm gì phải dối trá như vậy? Kiếm tiền chính là kiếm tiền, có tiền thì phải tiêu tiền, có thù oán thì phải báo thủ, nhân sinh thoải mái không phải tốt hơn sao, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy?
Nhưng mà ngay lúc này Lâm Hạo bước xuống từ nhà Nhâm Hòa bằng cầu thang, tận mắt nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Nhâm Hòa rồi đem chìa khóa cất vào trong túi, hắn lại nhìn về phía bánh xe của mình!
Mẹ nó! Ngọa tào! Bánh xe của lão tử trêu chọc ai mà thành ra như thế này, đây là lần thứ ba rồi đấy!
Trái tim Lâm Hạo lúc này quả thực đang rỉ máu, tiền trợ cấp làm nhiệm vụ vốn dĩ không nhiều, còn phải sửa 3 lần lốp xe nữa!
Nhâm Hòa lúc này cũng nhìn thấy Lâm Hạo, hai người bốn mắt chạm nhau, Nhâm Hòa lặng lẽ di động về phía xe đạp địa hình…..
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Lâm Hạo nổi giận hét lớn, tuy rằng hắn biết chính mình rất có khả năng đánh không lại thiếu niên này, nhưng hiện tại không phải là lúc suy nghĩ chuyện này, cần phải đánh một trận, bằng không thì không thể đối mặt với nội tâm của chính mình!
Nhưng sao mà Nhâm Hòa có thể nghe hắn được, nhảy lên xe đạp địa hình nhanh chóng chạy đi, còn may lốp ô tô bị thủng hết rồi, bằng không chính mình chạy không nổi đối phương mất.
Nhìn Nhâm Hòa lái xe đạp nhanh như chớp chạy ra ngoài, Lâm Hạo quả thực có chút tuyệt vọng, chạy bộ đều không nhanh bằng người ta, càng đừng nói là đối phương lái xe đạp…..
Quả thực là tạo nghiệt mà!
Vì cái gì một học sinh trung học mà thôi sao lại khó đối phó như vậy? Lâm Hạo hiện tại cũng mê mang, cái này thật sự chỉ là học sinh trung học thôi sao?
Nhưng là hiểu lầm không phải đã kết thúc sao, vì cái gì còn muốn đâm thủng lốp xe của mình? Chỉ là Lâm Hạo ngàn tính vạn tính cũng không tính được, mặc dù hiểu lầm cũ đã kết thúc, nhưng hiểu lầm mới chỉ vừa bắt đầu.
Kỳ thật có thể nói từ lúc hai người gặp mặt đã chú định, Nhâm Hòa cùng Thiên Truy là không có duyên phận, hơn nữa kể cả có duyên phận đi chăng nữa thì mục tiêu từ trước tới nay của Nhâm Hòa không phải là gia nhập tổ chức gì đó, chỉ là muốn sống thống khoái mà thôi.
Có cơ hội sống lại một lần, cần gì phải gia nhập tổ chức của người khác mà chính mình cũng không hiểu? Chẳng lẽ là kiếm nhiều tiền nên rảnh rỗi không có chuyện gì làm? Vẫn là do bạn gái quá xấu xí? Hay là điện thoại không chơi được, hay là không có trò chơi gì thú vị?
Cho nên lúc trước Lâm Hạo có ý tứ mời Nhâm Hòa gia nhập tổ chức hắn đã lập tức trả lời không hứng thú.
Nói thật giờ khác này Lâm hạo thực sự muốn cùng Nhâm Hòa đao thật kiếm thật mà đánh nhau, nhưng mà pháp luật không cho phép hắn làm như vậy, kể cả là người của Thiên Truy cũng không được.
Nhâm Hòa sau khi vọt ra từ khu nhà liền đi đến khu dân cư mới, dù sao hắn chắc chắn Lâm Hạo không thể đuổi kịp chính mình, trong chốc lát không thể trở về, nên cứ trực tiếp bắt đầu làm nhiệm vụ đi.
Lạc thành là một thành phố nhỏ nên hiện tại có rất nhiều cánh đồng đang được quy hoạch. Đặc biệt là khu dân cư mới, buổi tối nơi này giống như là quỷ thành vậy, ít người đến đáng thương, rất thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ của chính mình.
Trên thực tế Nhâm Hòa đã ý thức được muốn hoàn thành nhiệm vụ “Bảo trì tốc độ 70 km/h tại Lạc thành trong vòng 20 phút”, cái khó nhất không phải là tăng tốc lên 70 km/h mà là làm cách nào để tốc độ không bị giảm xuống!
Đi đường gặp đèn đỏ chẳng lẽ không phải dừng, gặp được người đi đường cùng xe tải lớn chẳng lẽ không phải tránh, lúc rẽ thì chẳng lẽ không phải giảm tốc độ, mặc dù hắn xác thật có thể rẽ cua với tốc độ cao nhưng ở vận tốc 70 km/h, Nhâm Hòa cũng không làm được mà không bị lật xe.
Mà điều quan trọng nhất của nhiệm vụ chính là tốc độ không thể thấp hơn 70 km/h, kể cả một giây tốc độ 69 km/h cũng không được! Nếu hắn cố gắng duy trì tốc độ 70 km/h trong 19 phút 59 giây mà một giây cuối cùng lại là 69 km/h thì ngại quá, nhiệm vụ thất bại, làm lại từ đầu.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, Nhâm Hòa mới cần phải tuyển địa điểm thật tốt, con đường này cần đủ thẳng để đạp liên tục 20 phút, hơn nữa cho dù có đèn đỏ cũng có thể vượt qua, tuy rằng điều đó là không tốt nhưng cũng không có cách nào cả, muốn tìm một con đường lái xe 70 km/h trong 20 phút mà không có đèn đỏ thì chỉ có thể là cao tốc….
Nhưng mà đường cao tốc rõ ràng là ở ngoại thành, nên loại bỏ.
Nhâm Hòa nghĩ đến một chỗ có thể hoàn thành nhiệm vụ này, đó chính là tuyến đường chính của khu dân cư mới, con đường khai nguyên! Độ dài toàn con đường là 24km, hơn nữa ở vị trí hẻo lánh, hoàn mỹ!
Nhìn 24km có vẻ là rất dài, nhưng phải biết rằng nhiều cuộc thi xe đạp đường dài có tổng quãng đường lên tới 3200 km, chia làm sáu lịch thi đấu, có đôi khi mỗi lịch thi đấu cần phải đạp từ sáng sớm tới tối muộn mới có thể kết thúc. Sau này lại cảm thấy nếu chia ra 6 lịch thi đấu thì vẫn quá dài, nên cuối cùng chia 3200 km thành 8 lịch thi đấu.
Lúc hắn đi tới đường Khai Nguyên thì đã là 10 giờ tối, con đường vỗn dĩ rất ít người thì bây giờ không nhìn thấy ai, chỉ là có một chút bất tiện chính là không có đèn đường, bởi vì đèn đã tắt.
Nhâm Hòa nghĩ may mắn bây giờ mới là năm 2005, sương mù còn không quá nghiêm trọng, ánh trăng vẫn có thể xuyên qua mây chiếu xuống mặt đất, cũng không đến nỗi quá tối.
Bắt đầu đi, Nhâm Hòa lúc này đeo kính mắt bảo vệ, bởi vì nếu di chuyển với tốc độ 70 km/h mà không có kính mắt bảo vệ thì sẽ bị gió tạt chảy nước mắt, cho nên trang bị bảo hộ cơ bản này Nhâm Hòa đã chuẩn bị sẵn.
Từ lúc bắt đầu đến lúc đạt vận tốc 70 km/h, Nhâm Hòa chỉ tốn 10 giây, để làm được như vậy chủ yếu là do cơ bắp của hắn mạnh mẽ, nếu lúc này câu lạc bộ xe đạp tuyển thành viên thì Nhâm Hòa chắc chắn đạt được nhà vô địch năm 2005.
Cảm giác lái xe thật sự rất mỹ diệu, hoàn toàn dựa vào thể lực của chính mình đạt tới tốc độ tiêu chuẩn của ô tô, gió đang gào thét bên người, nhưng tất cả vẫn nằm trong sự khống chế của chính mình, cho nên rất nhiều người thích lái xe đạp đi du ngoạn, bởi vì môn thể thao này thực sự không tồi.
Ít nhất nó là hạng mục thể thao cực hạn đầu tiên mà Nhâm Hòa đứng đầu, cho nên hắn thực sự thích nó.
Nhâm Hòa lúc này vẫn duy trì tốc độ đi về phía trước, may mắn chính là đường không có xuất hiện người đi đường cùng xe vận tải lớn, cũng không phải băn khoăn về phương diện đèn xanh đèn đỏ, có thể nói thực sự thuận lợi để hoàn thành 20 phút của nhiệm vụ! Phía trước hắn còn nghĩ rằng nếu thật sự có một chiếc xe vận tải lao tới thì việc hắn có thể làm chính là nhảy khỏi xe, mà không phải phanh lại bởi vì căn bản không phanh được.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thanh âm của Hệ Thống Thiên Phạt cũng đúng lúc vang lên: “Ký chủ hoàng thành nhiệm vụ, khen thưởng thuộc tính mị lực +1!”
Không phải chứ, lại là thuộc tính mị lực, Nhâm Hòa hơi sửng sốt một chút, hắn tới giờ phút này vẫn chưa ý thức được thuộc tính mị lực này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của mình như thế nào, ngay cả thư tình mà người khác viết cho hắn cũng bị hắn tưởng nhầm là viết cho Dương Tịch mà vứt đi….
Nhưng mà nếu thời gian tới, dựa vào thuộc tính mị lực +3, khả năng thứ nhận được không phải thư tình nữa mà là trực tiếp thổ lộ…..
Đương nhiên cái này chỉ là giả thiết mà thôi. Giờ khắc này Nhâm Hòa vẫn cảm thấy thuộc tính mị lực là khen thưởng không đáng nhắc tới.