TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 107: Hôm qua ở Haruna ta bị đánh bại bởi một chiếc xe đạp

Cho nên bây giờ ở lớp 9 thứ 2 xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ: Một người chưa bao giờ chú ý học tập như Nhâm Hòa lại bắt đầu chăm chỉ phụ đạo cho Hứa Nặc, đây quả thực là kỳ quan thứ 8 của nhân loại!

Tuy rằng điểm thi thử gần đây của Nhâm Hòa thật sự không tồi nhưng vấn đề là mọi người cũng không tin đây chính là trình độ thực tế của Nhâm Hòa. Mọi người không ai có thể tin tưởng rằng người mà một tháng trước vẫn xếp hạng ba từ dưới lên đột nhiên vươn lên đứng đầu trong lớp?

Mọi người lúc xem bảng xếp hạng thành tích đã theo thói quen bỏ đi xếp hạng của Nhâm Hòa, nếu Nhâm Hòa xếp thứ 4 thì bạn học xếp hạng thứ 5 sẽ theo bản năng cảm thấy mình mới là hạng 4…..

Ngay cả giáo viên mỗi lần công bố thành tích cũng quên đi Nhâm Hòa theo bản năng, thành tích thông thường đều không đọc lên, mọi người cũng đã thành thói quen với việc này rồi.

Ở trên phương diện học tập Nhâm Hòa như là một người tàng hình vậy, bị những người xung quanh ngó lơ, chỉ là nếu trừ phương diện học tập ra thì không ai có thể bỏ qua hắn, tại phương diện mị lực +2 đã làm cho Nhâm Hòa dẫn đến ánh mắt của mọi người, tuy nhiên giờ khắc này ngay cả chính bản thân Nhâm Hòa cũng chưa ý thức được sự cường đại của thuộc tính mị lực.

Hắn đi tiệm tạp hóa trong trường học mua nước đều sẽ có một vài cô gái khẽ thì thầm ở phía sau lưng hắn, còn phía bên Nhâm Hòa chỉ cảm thấy không thể hiểu được, chẳng lẽ áo của chính mình bị thủng ư? Không có bị thủng mà nhỉ!

Sau đó hắn nhàn rỗi không có việc gì nên đứng ở trước cửa lớp mục đích cản lại những bạn học có ý đồ gửi thư tình cho Dương Tịch, nhưng bỗng nhiên lúc này có một cô gái khóa dưới bỗng nhiên tiến đến đem tờ giấy viết nhét vào trong tay Nhâm Hòa rồi thẹn thùng chạy mất, làm cho hắn sửng sốt nửa ngày….. Chẳng lẽ ngay cả con gái cũng bắt đầu viết thư tình cho Dương Tịch? Dương Tịch từ lúc nào được các bạn nữ yêu thích rồi?

Sau đó hắn đem tờ giấy đó ném vào thùng rác như những bức thư tình lần trước. Lúc bắt đầu hắn còn nhìn xem nội dung của những bức thư tình đó, nhưng mà câu từ quá buồn nôn nên hắn hiện tại chỉ vứt đi mà không xem.

Chỉ là hắn cũng có chút hâm mộ các bạn khác thời học sinh có thể nhận được thư tình, lại nhìn về chính mình từ trước đến giờ sao không nhận được ai tỏ tình chứ?

Dương Tịch mỗi ngày đều ở chung với Nhâm Hòa nên không có phát hiện hắn biến hóa gì quá lớn, bởi vì nàng vẫn luôn cảm thấy Nhâm Hòa có một loại mị lực không tên hấp dẫn chính mình, cái loại mị lực này không hề biểu hiện ra bên ngoài mà là nội tại tài hoa của đối phương.

Viết tiểu thuyết, viết nhạc, đánh đàn ghi-ta, còn có thể đánh nhau nữa…..

Sinh mệnh của nàng trước đây chưa từng xuất hiện một người có ý tứ như vậy, Dương Tịch cũng có sự kiêu ngạo thuộc về chính nàng, mỗi khi nghĩ đến có người trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy vẫn nguyện ý vì chính mình đứng ra gánh vác, nàng thực sự cảm động.

Cái này rất giống câu hỏi của các cặp đôi yêu nhau: “Ngươi có nguyện ý vì ta mà vứt bỏ sinh mệnh không?”

Mà ở phía Dương Tịch nàng chưa từng nghĩ tới để Nhâm Hòa phải vứt bỏ sinh mệnh của hắn tới chứng minh ý nghĩa tồn tại của nàng, bởi vì trong cuộc sống bình thường Dương Tịch đã thấy được điều đó.

Nhưng mà đối với Đoạn Tiểu Lâu thì lại khác, thuộc tính +2 điểm mị lực kia thực sự tạo nên khác biệt rất lớn, phảng phất như Nhâm Hòa hiện tại là hoàn toàn đổi mới so với trước đây vậy. Trước kia Nhâm Hòa là người như thế nào? Tuy rằng sạch sẽ thanh tú nhưng tuyệt đối không hề có quan hệ với mị lực, cho nên nàng mới có thể cự tuyệt, bởi vì trong lòng nàng Nhâm Hòa chưa đủ ưu tú.

Chỉ là sau khi tiếp xúc trong thời gian này, Đoạn Tiểu Lâu cảm thấy trong nội tâm của Nhâm Hòa như được cất giấu một ngọn lửa nồng cháy vậy, nhưng mà rốt cuộc ngọn lửa kia là cái gì thì nàng cũng không rõ lắm.

Sự thay đổi của Nhâm Hòa gần đây làm nàng có lúc không nhịn được mà quay đầu nhìn chăm chú vào thiếu niên kia, tinh thần phấn chấn, khở mạnh tự tin cường đại, thậm chí có bạn thân của nàng nhỏ giọng hỏi chẳng lẽ nàng không có cảm giác gì đối với Nhâm Hòa sao?

Đoạn Tiểu Lâu cũng không có cách nào mà trả lời, nàng chỉ biết hiện tại không phải là thời điểm để yêu đương.

So sáng với người được lớn lên trong nhiều hoàn cảnh khác nhau như Dương Tịch thì Đoạn Tiểu Lâu từ nhỏ đã sống rất có quy luật, chính vì vậy trên người nàng thiếu dũng khí đánh vỡ thường thức giống như Dương Tịch. Nàng cảm thấy chính mình cũng đã đủ độc lập rồi, nhân sinh quan thế giới quan giá trị quan cũng đã đủ hoàn chỉnh rồi, nhưng mà nàng sai rồi.

Thời kì thiếu niên ai mà không có tự tin mù quáng? Tất cả đều sẽ có.

Có đôi khi nàng nhìn thấy Nhâm Hòa cũng muốn thay đổi, đi nếm thử một chút phương thức sinh hoạt của đối phương, hình như làm như vậy cuộc sống sẽ nhiều màu sắc hơn, nhưng mà nàng cảm thấy hiện tại chưa được.

Đến nỗi khi nào mới có thể thì không ai có thể cho nàng đáp án.

Vài lúc ban đêm, Nhâm Hòa đứng dưới lầu mở thùng xe bán tải ra lấy chiếc xe đạp địa hình để tìm cảm giác quen thuộc, mặc dù chưa chính thức làm nhiệm vụ cũng phải thử một chút.

Mục đích chủ yếu muốn nhìn xem ở thời gian nào, ở đoạn đường nào có lượng người và xe cộ đi lại ở sáng sớm ít nhất, bởi vì một số nơi sẽ có rất nhiều xe vận tải lớn di chuyển vào buổi tối, những chiếc xe vận tải lớn như thế lúc đi qua đèn đỏ cũng không nhất định dừng lại.

Nếu mà đang đi ở tốc độ hơn 70 km/h bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe vận tải lớn đi tới thì Nhâm Hòa tuyệt đối sẽ game over, xe hơi ở tốc độ 70 km/h còn có cơ hội phanh lại, nhưng nếu xe đạp đang di chuyển với tốc độ 70 km/h mà phanh lại thì chắc chắn cả người sẽ phóng về phía trước mất!

Hệ Thống Thiên Phạt đã đem toàn bộ kỹ xảo liên quan về việc khống chế xe đạp dạy cho hắn, lúc Nhâm Hòa nắm lấy xe đạp cũng cảm giác được sự hòa hợp giữa người và xe, loại cảm giác này thực sự là sảng khoái, giống như là tìm được con chuột thích hợp nhất với chính mình khi chơi trò chơi vậy!

Lúc này là 4 giờ sáng, Nhâm Hòa lặng lẽ đi xe đạp địa hình ra ngoài, ngay từ đầu tốc độ còn tương đối chậm, bởi vì hắn còn muốn cẩn thận cảm thụ toàn bộ quá trình đi xe đạp, giống như là người kiếm hợp nhất trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, không phải cứ muốn là có thể người kiếm hợp nhất, kể cả có dược kiếm thuật mạnh nhất thiên hạ, cái này cần phải thường xuyên luyện tập.

Từ từ, Nhâm Hòa chậm rãi tăng tốc, noi thật hắn cũng không yêu cầu tốc độ xe đạp phải nhanh như ô tô mà chỉ là một loại trải nghiệm thôi, gió từ trên người hắn thổi qua làm cho quần áo bay phấp phới, cũng may hắn đã chuẩn bị thật tốt kính bảo vệ mắt rồi bằng không lúc này mắt tuyệt đối sẽ không mở được.

Hiện tại nơi ít người qua lại nhất trong Lạc thành chắc là khu dân cư mới, nơi đó hiện tại không có quá nhiều người ở bởi vì mới quy hoạch.

Nhâm Hòa bỗng nhiên nhớ tới một bức tranh mà ngẫu nhiên xem được ở kiếp trước: Một thiếu niên lái xe đạp thả trôi ở những khúc cua, cảm giác này giống như được hòa vào cùng gió vậy, phiêu dật tự do.

Còn có đoạn lời nói kia nữa!

Ngày hôm qua ở Haruna ta bị đánh bại bởi một chiếc xe đạp, tốc độ của hắn thực sự rất nhanh, dùng quán tính đi qua những khúc cua, ta không thấy rõ mặt của hắn chỉ nhớ rõ trên xe viế hai chứ “Vĩnh cửu”, nếu có người gặp được hắn làm phiền giúp ta chuyển lời, thứ sáu ta vẫn chờ hắn ở Haruna, người thua lưu lại! Hạ Xa Tiêu!

Đương nhiên loại truyện cười còn bị dùng ở trên Ngũ Lăng Hành Quang, nhưng mà mặc kệ nói như thế nào Nhâm Hòa cũng muốn thử một lần cảm giác phiêu dật như thế này!

Để xe đạp tự trôi đi, đó là loại cảm giác gì? Đêm nay Nhâm Hòa căn bản không đi suy xét nhiệm vụ mà muốn tìm một nơi có địa hình thích hợp chơi xe đẹp thả dốc!

Ban đêm tối đen như mực, hơn nữa gió đông cũng lạnh thấu xương, bất quá Nhâm Hòa cũng không cảm giác được quá lạnh lẽo, tựa hồ sau khi tố chất thân thể được tăng lên thì năng lực chịu lạnh cũng tăng lên vậy.

Thời điểm rạng sáng này người đi trên đường rất ít, đại khái chỉ là những nhân viên hộp đêm hoặc là những thiếu niên mới đi ra từ tiệm net, còn có những bác tài lái taxi. Đèn đường vẫn còn sáng, tản mát ra ánh sáng mờ nhạt, Nhâm Hòa lái xe đạp ung dung thong thả đi trên phố, ngẫu nhiên hưởng thụ cảm giác như vậy đúng là không tồi.

Thật giống như toàn bộ thế giới này đều chỉ thuộc về chính mình vậy, không có chuyện xe chạy như nước như ban ngày, cũng không có