Đại khái cái này chính là tin vui lớn nhất mà Nhâm Hòa biết được gần đây, có thể chuyện này đối với hắn ảnh hưởng không lớn, nhưng đây chính là do Hứa Nặc yêu cầu.
Chưa nói tới kì thi vào cấp ba, bởi vì thành tích như thế nào cũng không quan trọng, thi đậu trường trung học phổ thông cũng chỉ coi là một bắt đầu mới mà thôi, kể cả học sinh kém cũng có thể bắt đầu lại một lần nữa ở cấp ba, nhưng thi đại học thì không giống như vậy.
Nếu biết trước đề thi đại học thì chẳng khác nào đã ấn định thủ khoa rồi, hơn nữa còn có thể thi vào trường tốt nhất cả nước nữa!
Ở cái xã hội mà mọi người đều mang theo thành kiến để đối xử với người khác như thế này thì nếu ngươi học trường học tốt đó tương đương là một tấm danh thiếp đẹp rồi!
Hắn tuy không cần thứ đó nhưng Hứa Nặc là phải cần, hoặc có thể nói là cha của hắn yêu cầu phải có, hoặc có khả năng sau này còn có yêu cầu khác nữa.
Đương nhiên có lẽ cha mẹ của Nhâm Hòa cũng sẽ yêu cầu chính mình.
Trong xã hội như thế này, ai cũng không cần thanh cao nói chính mình phải sống vì bản thân, hoặc là nói không cần phải quan tâm niềm vui hay nỗi buồn của cha mẹ.
Đó chính là ích kỷ, không phải tự vì mình.
Kiếp trước Nhâm Hòa không có thi đậu một trường học quá tốt, cho nên trên mặt cha mẹ hắn cũng không có quá nhiều niềm nở, tại vì mỗi lần gặp mặt bạn bè người khác sẽ hỏi là con cái của ngươi thi đỗ trường nào vậy, sau đó lại khoe mẽ một cái tên mà kể cả họ cũng chưa từng nghe qua. Tuy nhiên cha mẹ hắn chưa từng trách cứ hắn một điều gì cả, trái lại còn an ủi hắn.
Nếu có cơ hội sống lại một đời thì Nhâm Hòa vì cái gì còn muốn tiếp tục tốn thời gian ở trường học? Hắn chính là muốn đem vinh quang mà hắn thiếu cha mẹ ở kiếp trước bù lại.
Con nhà người ta có thể thi đậu thì hắn cũng có thể, nhà người khác có thể có tiền đồ rộng mở thì hắn cũng có thể.
Đừng trách chuyện cha mẹ đòi hỏi con cái phải thế này thế nọ là đúng hay sai, chỉ cần Nhâm Hòa có năng lực thì việc hắn nên làm nhất chính là thỏa mãn suy nghĩ hư vinh này của họ mà không phải phủ định.
Đây mới là suy nghĩ trưởng thành.
Sống lại một đời thứ gì quan trọng nhất? Tiền tài? Hưởng lạc?
Nhâm Hòa không hề nghĩ đến những thứ như vậy.
Đương nhiên….. Tiền tài cùng hưởng lạc cũng rất quan trọng…
Hứa Nặc nghe lời nói này của Nhâm Hòa thì cả người ngây ngẩn, bao đậu cấp ba? Sao lời này lại giống như là đang quảng cáo vậy, bao đỗ chứng chỉ, bao đỗ bằng lái, bao kiếm được tiền……
Bản thân loại quảng cáo này đã mang theo hơi thở không đáng tin cậy…..
“Ngươi đừng dọa ta nhé!” Hứa Nặc nói nhỏ.
“Yên tâm yên tâm, tuyệt đối bao đỗ” đề thi của kiếp này cùng với đề thi kiếp trước giống nhau như đúc, hơn nữa còn tận 5-6 năm, theo lý thuyết thì năm nay không có lý nào mà lại xảy ra biến hóa. Nhâm Hòa tính toán đem đề thi năm nay xen lẫn vào một đống bài tập đưa cho Hứa Nặc ôn tập, bảo đảm hắn lần này được điểm cao.
Nhưng hắn không tính toán nói cho Hứa Nặc bí mật này, không phải nói là ở giữa bạn bè thân thiết không thể chia sẻ bí mật, nhưng hắn thật sự sợ Hứa Nặc lỡ miệng, vạn nhất ảnh hướng đến đề thi thì quả thực nhức hết cả trứng.
Nhâm Hòa nghĩ nghĩ rồi đem đề thi năm nay viết ra, sau đó lấy ra tệp đề ôn tập của tiểu mập mạp mà kẹp vào, nhưng thời điểm hắn cảm thấy mỹ mãn về tác phẩm của mình thì…
“Nhiệm vụ: Lái xe đạp duy trì vận tốc 75km/h ở nội thành trong vòng 20 phút liên tục, thời hạn một tuần, không hoàn thành thì phạt ký chủ đánh rắm không tự chủ một tháng.”
Ngọa tào, cái gì thế, lão tử cái gì cũng chưa làm mà, chằng qua chỉ viết ra một đề thi mà thôi, ngươi phát rồ à? Chỉ là một cái đề thi cũng có trừng phạt?
Nhưng mà Hệ Thống Thiên Phạt cũng không có để ý tới kiến nghị của hắn, vừa lúc này Hứa Nặc quay đầu sang bắt gặp biểu tình mộng bức của Nhâm Hòa…..
Ngọa tào nhiệm vụ này tới quá đột nhiên hoàn toàn không có một chút phòng bị nào! Quả thực bị Hệ Thống Thiên Phạt chơi một vố mà!
Đánh rắm một tháng…… Nhâm Hòa dám đánh cược rằng chuyện đánh rắm một tháng của hệ thống tuyệt đối là đánh liên tục không ngừng nghỉ suốt một tháng!
Lúc đó còn mặt mũi mà gặp người khác sao? Một bên cùng Dương Tịch hát một bên đánh rắm? Nghĩ tới đã kích thích….
Phòng chừng sau một tháng xả rắm này thì lớp 9 thứ 2 lại phải đổi phòng học mới, bởi vì phòng học cũ đã bị ám mùi không thể ngửi được rồi!
Bất quá đây cũng là lần đầu tiên Hệ Thống Thiên Phạt công bố nhiệm vụ sử dụng xe đạp, 75km/h, kiên trì 20 phút, đây chính là hai điều kiện của nhiệm vụ.
Không đúng, còn có một cái chính là ở trong thành thi!
Nói cách khác Nhâm Hòa không thể đi ra vùng ngoại ô hoàn thành nhiệm vụ lần này.
75km/h là khái niệm gì chứ, ở trong thành thị vận tốc xe hơi đều không vượt quá 60km/h thậm chí không ít chỗ chỉ giới hạn vận tốc dưới 50km/h mà thôi.
Xe hơi nếu chạy ở vận tốc 75km/h mà kéo kính xe xuống thì nhất định sẽ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai.
Cho nên có chút người không quá hiểu vì cái gì vận động viên tham gia giải thi đấu xe đạp đều được gọi là phá phong thủ, đây là có ý gì?
Bởi vì mọi người ngày thường đi xe tốc độ không cao nên không có cảm giác, nhưng tốc độ trong lúc thi đấu là rất nhanh nên lúc này áp lực không khí mà vận động viên phải gánh chịu cũng rất lớn!
Với các giải thi đấu bình thường thì tốc độ ở những vùng đất bằng phẳng chỉ khoảng trên dưới 40km/h, tốc độ xuống dốc có thể đạt tới 100km/h. Mà kỉ lục thế giới hiện tại ở đất bằng là 82km/h còn thả dốc là 120km/h.
Đây chỉ là kỉ lục ở trong giải thi đấu mà thôi.
Đương nhiên sẽ có càng nhanh hơn, ví dụ như lái xe xuống dốc vùng núi có kỉ lục đạt hơn 150km/h.
Hiện tại Hệ Thống Thiên Phạt yêu cầu Nhâm Hòa hoàn thành với tốc độ 75km/h, thật lòng mà nói tốc độ này là có thể theo được, vấn đề ở chỗ nó không hề an toàn! Xe tới xe lui trên đường còn phải bảo trì tốc độ cao, hơn nữa phải vượt đèn đỏ, chưa nói tới hành vi vượt đèn đỏ là đúng hay sai, liền nói trên đường có nhiều xe qua lại như vậy, nếu chẳng may đụng phải một cái thì đến lúc đó phỏng chừng chỉ có thể nằm trên giường bệnh.
Xem ra thời gian hoàn thành nhiệm vụ lần này nên chọn vào buổi tối, tốt nhất là ở rạng sáng 4 giờ, lúc này người đi đường, xe cộ cũng ít qua lại!
Như vậy chính mình mới an toàn!
Nhâm Hòa tuy rằng liều mạng nhưng từ trước đến nay đều không có chuyện không cần mạng, tựa như là một người theo đuổi sự tồn tại trong sinh mệnh vậy, sự đam mê của Nhâm Hòa chính là sinh mệnh.
Hắn tính toán đi thử nghiệm ở buổi tối hai ngày này, xe đạp mà hắn đặt riêng của hãng TK vẫn đang để ở trên thùng xe Ford Raptor, cuối cùng cũng có chút công dụng.
Quả nhiên Nhâm Hòa tính toán không có sai, nhiệm vụ quan hệ tới xe đạp sớm muộn cũng sẽ có, nếu như sau khi nhiệm vụ công bố mới chuẩn bị xe đạp thì nhất định không kịp.
Nếu nhiệm vụ tương quan với xe đạp cũng đã xuất hiện thì nhiệm vụ xuống dốc tốc độ cao nguy hiểm cũng sẽ không còn xa nữa.
Cũng đúng, thơi đại chân chính liều mạng đã mở ra từ lúc leo lên tòa nhà 27 tầng bằng tay không rồi, ngay cả nhảy cầu 12 mét rồi bơi mùa đông cũng chỉ có thể coi là làm nóng người mà thôi!
Có chút ý tứ!
Hứa Nặc lúc này còn đang cảm thấy Nhâm Hòa đột nhiên trở nên kỳ quái, kết quả chớp mắt đã bắt đầu làm bài tập của hắn, mắt nhìn từng tờ đề được dở ra, tốc độ của hắn tuyệt đối không thể theo kịp Nhâm Hòa.
Lúc này Nhâm Hòa chỉ cảm thấy hắn đang ở trong phúc mà không biết hưởng, người khác muốn có đề ôn tập còn không có đây này, còn ngươi không chỉ có hơn nữa còn bao đỗ nữa!
Mà giờ khắc trợ giúp Hứa Nặc ôn bài này Nhâm Hòa cũng cảm thấy chính mình như được trở lại năm đó vậy, điên cuồng ôn tập, có người học tập đến rạng sáng, có người dậy sớm bắt đầu ôn tập, làm được bài thì là có thể tự hào khi nói chuyện phiếm với bạn bè.
Mỗi lẫn công bố bảng thi cử thì mọi người đều muốn nhìn xem chính mình ở hạng mấy, có tiến bộ hay không, câu không nên sai có sai hay không, câu không làm được thì có đoán trúng hay không!
Trên bàn học không hề có tiểu thuyết, không hề có thư tình cùng giấy viết thư, tiệm net lúc này chỉ là nơi để tưởng tượng: Chờ ta thi xong nhất định phải chơi net ba ngày ba đêm đền bù khoảng thời gian này!
Người khác trọng sinh sẽ điên cuồng kiếm tiền, để có một cuộc đời mà ai cũng hướng tới, nhưng mà cuộc sống hiện tại của Nhâm Hòa chỉ là không để lại tiếc nuối mà thôi!
Ngày xưa mỗi lần kiểm tra đều là một lần đau, hiện tại xoay đầu lại ngươi bỗng cảm thấy hoài niệm ùa về, bỗng nhiên quay đầu lại ngươi cảm thấy những gương mặt từng quen thuộc trong sinh mệnh thì giờ cũng đều mơ hồ, có thể nhớ kỹ được chỉ có những thân ảnh chôn vùi trong chỗ sâu của ký ức.
Cùng với đó chính là sự hoài niệm về bầu không khí khẩn trương trước kỳ thi, không bằng nói rằng đây chính là hoài niệm khoảng thời gian ngây thơ vô tri mà lại hồn nhiên của chính mình.