TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 104: Kỵ sĩ nôn mửa

Nhâm Hòa nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại liền chạy mất, còn những chuyện khác thì rất dễ dàng xử lý, có thể nói là không đáng kể, hai gã bắt cóc bị đưa về sở cảnh sát nửa ngày thì không biết bị chuyển tới nơi nào rồi, mà Dương Ân thì giống như người không có việc gì.

Kỳ thật chính bản thân Dương Ân cực kì hiểu rằng ở cảnh nội, có xác xuất vô cùng nhỏ để xảy ra chuyện như vậy.

Buổi tối Nhâm Hòa nằm ở trên giường hồi tưởng lại quá trình giao thủ với Lâm Hạo cùng hai tên bắt cóc, nói thật từ nhỏ đến lớn hắn đánh nhau không hề ít, nhưng mà loại nguy hiểm thế này thì tuyệt đối không có.

Trên người hai bọn bắt cóc kia có súng, không hề nghi ngờ trên người Lâm Hạo khẳng định cũng có.

Đó chính là súng đấy, Nhâm Hòa nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nếu thời điểm xông vào mà tay đối phương đã cầm súng rồi thì phải làm sao giờ? Chính mình chắc chắn địch không lại!

Chỉ là suy nghĩ đến cuối cùng, Nhâm Hòa ngược lại có cảm giác phấn khởi kỳ lạ, hắn không biết có bao nhiêu người có ý tưởng giống hắn: Mộng tưởng ngự kiếm đi thiên nhai.

Kỳ thật cũng chưa chắc phải có kiếm, cũng chưa chắc phải đi thiên nhai, ở kiếp trước hắn tiếp xúc với thể loại tiểu thuyết đầu tiên chính là võ hiệp, từng ảo tưởng chính mình có vũ lực thông thiên, nếu có người bắt nạt hắn trong trường học thì hắn có thể lập tức đánh đối phương răng rơi đầy đất, ở trên đường lái xe nếu gặp xung đột cũng không cần lo lắng… Vân vân……

Kỳ thật rất nhiều người hình dung chuyện dùng vũ lực để giải quyết mâu thuẫn là phương thức ngốc nghếch nguyên thủy.

Nhưng Nhâm Hòa cảm thấy cái này chính là đù trực tiếp, cũng đủ sảng khoái.

Đương nhiên hắn cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, mặc dù hắn hiện tại có thể đánh nhau, nhưng hắn cũng sẽ không nhàn rỗi ăn không ngồi rồi kiếm chuyện, suy cho cùng muốn xã hội trở nên hòa bình thì cần dĩ hòa vi quý.

Bất quá hắn lo lắng không biết cách nhìn của Dương Ân về chuyện này, Dương Tịch cũng từng nhắc qua Dương Ân ủng hộ việc nàng đi hát, hơn nữa còn mang nàng tới Lạc thành, trong đó còn có thêm một suy nghĩ: Dương Ân hy vọng Dương Tịch cả đời này không cần phải trở nên nổi tiếng, chỉ hy vọng nàng bình bình an an sinh sống mà thôi, muốn làm gì liền làm, không làm nên chuyện gì lớn cũng chẳng sao!

Như vậy không biết chính mình trong mắt Dương Ân có được coi là phần tử nguy hiểm không? Không phải chứ nhỉ, một người lương thiện như chính mình, ở trước mặt hắn ngụy trang giả bộ thiếu hiểu biết chính là không muốn làm Dương Ân cảm thấy nghi hoặc.

Mặc kệ, dù sao chính mình thực sự đã cứu đối phương, lại không phải làm ra chuyện xấu gì cả, chuyện về sau liền để sau nói đi!

…….

Chờ bọn bắt cóc bị giải đi, Dương Ân có chút do dự nhìn Lâm Hạo: “Ngươi có cần…. Tắm rửa một chút không……”

Mặt Lâm Hạo lúc này đen như đít nồi, mẹ nó một ngày nôn những hai lần, hắn nhức hết cả trứng nói: “Đợi chút nữa ta về khách sạn xử lý, trước nói chuyện chính đi, hai người kia nếu ta đoán không sai hẳn là mới nhập cảnh trái phép, trong khoảng thời gian này vì đảm bảo an toàn cho ngươi ta sẽ ở lại Lạc thành….. Cơ mà…. Cái thiếu niên kia rốt cuộc là ai?”

“Ta nguyên bản tưởng hắn là một học sinh trung học bình thường.” Dương Ân nhíu mày nói: “Hắn là bạn học của con gái ta, gọi là Nhâm Hòa, kỳ thật bọn họ quen biết nhau chắc là do trùng hợp mà thôi.”

Lâm Hạo nhanh chóng ngắt lời Dương Ân: “Khụ khụ, ta cũng không phải nói hắn tiếp cận các ngươi là có ý đồ, chúng ta có thể xác định hắn không thuộc về bất kỳ tổ chức nào, hoặc là nói hắn cũng không ẩn tàng thân phận gì cả, ta cũng không có ý muốn đi suy xét chuyện này, ta chỉ đơn thuần muốn biết hắn là ai, gọi là gì, sống ở đâu,…”

“Hắn gọi là Nhâm Hòa!”

Chờ Lâm Hạo rời đi Dương Ân cùng Dương Tịch bắt đầu thu dọn đống lộn xộn trong nhà, lúc Dương Ân đứng cạnh cánh cửa bị biến dạng nghiêm trọng thì lặng người, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Cánh cửa làm bằng sắt thế mà dễ dàng bị uốn cong như một tờ giấy, mà ở giữa còn có một vết lõm thật sâu, Dương Ân có thể tượng tượng được lúc đó đã có một lực lớn thế nào va chạm với cánh cửa này, hơn nữa do một học sinh trung học làm nên! Đây thật sự chỉ là một học sinh trung học bình thường sao?

Mà Dương Tịch lúc này cũng tranh thủ nhắn tin với Nhâm Hòa, đối với Dương Tịch mà nói sau khi bị khống chế và trói trên ghế làm nàng sợ hãi, sau đó Nhâm Hòa giống như là từ trên trời giáng xuống giải cứu nàng, còn có cha của nàng.

Liệu trên đời này có mấy cái nữ hài trải qua được tình yêu như vậy? Quá kỳ diệu.

Lúc Nhâm Hòa đối mặt với hai tên cướp, nàng có thể nhìn ra trong mắt của hắn không hề có một tia sợ hãi, tựa như là một con thiêu thân không sợ ngọn lửa thiêu vậy, nghĩa vô phản cố, tận hết sức lực giải cứu chính mình.

Đó chính là kỵ sĩ của riêng mình.

Dương Tịch nghĩ đến chuyện này thì cười cười, yên lặng lấy điện thoại di động ra đối tên Nhâm Hòa thành “Kỵ sĩ tiên sinh”, sau đó khả năng cảm thấy như vậy quá buồn nôn, liền cười cười xóa đi đổi thành “Kỵ sĩ nôn mửa”.

Không thể không nói, nàng vẫn cảm thấy khả năng làm người khác nôn mửa của Nhâm Hòa thật thần kỳ…..

Lúc này Nhâm Hòa cũng nhắn tin nói: “Cha của ngươi có nói gì không?”

“Không có, làm sao vậy?” Dương Tịch tò mò hỏi.

“À, cũng không có việc gì, ngươi ngủ sớm một chút đi, ngày mai gặp!”

Dương Tịch lúc này cũng bỏ điện thoại xuống, nàng hiện tại cũng không ngủ được, không nói sợ hãi vừa rồi chưa hoàn toàn qua đi, liền nói đến vừa rồi Nhâm Hòa đã đá cửa nhà của nàng, nên lúc này gió lạnh vẫn đang thổi hô hô vào trong nhà của mình……

Thế giới của nàng thực sự đơn giản, Dương Tịch hiện tại cảm thấy chính mình cùng bạn học khác bất đồng, nàng đã biết đến bí mật mà Nhâm Hòa không muốn cho người ngoài biết.

…….

Lúc này ở khách sạn.

Lâm Hạo bước ra từ trong phòng tắm xoa xoa tóc, vừa xoa vừa ngửi, xem trên người của mình có còn hương vị của dịch nôn không. Vừa rồi hắn không rảnh quản chuyện này, kết quả lúc vào phòng thì bị kinh tởm không chịu nổi.

Còn có cái xe thân yêu của hắn, ngày mai lại phải đi sửa lốp……..

Mẹ nó, Lâm Hạo nhớ tới Nhâm Hòa thì buồn bực, đây là loại mạch não gì, hắn cảm thấy chính mình quả thực là tai bay vạ gió!

Nhưng mà hắn cũng không nghĩ tới, lúc trước làm nhiệm vụ cành mẹ đẻ cành con, một chút cũng không sao mà!

Lâm Hạo nghĩ phải liên lạc với tổng bộ: “Alo, Tình Trần?”

“Nói.” Đối phương cao lãnh nói.

“Mục tiêu đêm nay gặp phải tập kích, hiện tại đã giải quyết.” Lâm Hạo nói.

“Viết bảng tường trình điện tử kỹ càng tỉ mỉ rồi gửi cho ta, tiền trợ cấp sẽ gửi cho ngươi sau ba ngày hoàn thành bảng tường trình.” Tình Trần đang muốn tắt điện thoại, bất quá cũng nghĩ nghĩ nói:

Mặt Lâm Hạo lúc này đen sì, không phải là không có ngoài ý muốn, chẳng qua là không có cách nào nói ra ngoài, quá mất mặt! Chẳng lẽ nói cho mọi người chính mình trải qua ba lần nôn mửa, còn bị đánh hai trận, hơn nữa nhiệm vụ còn bị một học sinh trung học đoạt mất? Không có cách nào mở miệng nói!

Lúc này hắn nghĩ nghĩ một chút đột nhiên hỏi: “Tinh Trần, ngươi có nghe qua một loại năng lực chính là có thể làm người khác lập tức nôn mửa không? Hơn nữa hiệu quả cực kỳ nhanh, khoảng một giây thôi, nôn cực kỳ kinh khủng?”

“Ngươi bị người ta đánh đến nôn à?”

“Xem ngươi giỏi tưởng tượng chưa kìa, ha ha, làm gì có…..” Lâm Hạo xấu hổ mặt đỏ lên nhanh chóng nói.

“Canh thuốc trên núi có thể làm người uống lập tức nôn mửa, nhưng phải hơn hai phút mới có hiệu quả, còn có một loại bột phấn thuốc cũng có thể làm nôn mửa!” Tình Trần bình tĩnh nói: “Nhưng mà loại một giây có thể làm người khác nôn mửa mà ngươi nói là không tồn tại, ngươi có thể dùng ngón tay đè nặng lên yết hầu chính mình mà thử!”

“Ta thử cái kia làm gì!” Lâm Hạo cũng không nói mình gặp qua năng lực như vậy trên người Nhâm Hòa, bằng không vạn nhất đối phương hỏi sao chính mình biết được thì không biết phải trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói chính mình từng nôn 3 lần? Thấy hiệu quả rất tốt, dùng rất sướng?

Mẹ nó nói vậy chẳng khác nào có bệnh…..

Lâm Hạo nghĩ nghĩ nói: “Ta đề cử một người gia nhập tổ chức, tên là Nhâm Hòa học ở lớp 9 thứ 2 trường liên cấp Nhất Tam!”

“Ngươi muốn đề cử một học sinh trung học vào tổ chức?”

“Đúng vậy!”

“Tiếp thu đề cử, sắp tới sẽ bắt đầu quá trình thẩm tra!” Tình Trần lạnh lùng nói xong liền cúp điện thoại, nàng cảm thấy Lâm Hạo nói giỡn, đề cử một học sinh trung học vào tổ chức? Nói đã không thể tin rồi!