TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 103: Không có hứng thú, cảm ơn

Lâm Hạo và Nhâm Hòa đã động thủ với nhau hai lần rồi, cho nên vừa thấy dáng vẻ kia của Nhâm Hòa là hắn biết đối phương lại muốn đánh nhau! Hiện tại hai kẻ bắt cóc đều hôn mê nằm trên mặt đất rồi, đối phương còn có thể đánh nhau cùng ai chứ, không phải còn chính mình đang đứng ở đây sao? Thiếu niên này sẽ không suy nghĩ chính mình là đồng lõa của bọn bắt cóc đi?

“Có chuyện từ từ nói, chính mình……. Ọe!” Lâm Hạo vừa nói được một nửa, nhưng mà đã chậm rồi, hắn lúc ấy đã hết chỗ để nói, mẹ nó đây chính là lần

Hơn nữa hắn biết, động tác này chính là mở đầu của việc Nhâm Hòa động thủ, hắn làm ngươi nôn mửa chính là muốn đánh ngươi, Lâm Hạo theo bản năng chuẩn bị phòng ngự.

Nghĩ đến đây Lâm Hạo có chút nhức hết cả trứng, khổ không thể tả, chính mình dù thế nào cũng được coi là nổi danh trong tổ chức, trước nay luôn nổi tiếng là tiên hạ thủ vi cường khi chiến đấu, thế nào lại theo bản năng phòng ngự khi đối đầu với mộ học sinh trung học vậy, vì sao chính mình sẽ rơi vào kết cục như vậy?

Hắn lại không biết rằng, thời điểm Nhâm Hòa cùng Lâm Hạo chiến đấu hắn theo bản năng so sánh đối phương với hai tên bắt cóc kia, vừa rồi bọn bắt cóc kia sau khi trúng phải kỹ năng nôn mửa thì ngay cả súng cũng không cầm được đã trực tiếp bị đo ván.

Nhưng Lâm Hạo hiện tại không phải như vậy, bây giờ những thứ có thể nôn đã bị đối phương nôn xong rồi, thứ mà Lâm Hạo ọe ra lúc này chỉ là những cục đờm màu xanh mật mà thôi, mặc dù như vậy, khoảnh khắc mà Lâm Hạo tiến hành phòng ngự kia đã khiến Nhâm Hòa cảm giác được những địa phương có thể công kích đã giảm bớt rất nhiều, loại ý chí có thể chống lại kỹ năng nôn mửa xác thật rất mạnh mẽ.

Một bên nôn một bên đánh nhau cũng cực kì có ý tứ…..

Thời điểm bắt đầu Nhâm Hòa cảm thấy Lâm Hạo khả năng không phải người bình thường nhưng có lẽ không mạnh mẽ cho lắm, nhưng hiện tại xem ra thực lực của đối phương cực kì không tồi. Cùng Lâm Hạo so sánh thì hai bọn bắt cóc kia như là trẻ con vậy, mặc dù đối đầu với súng thì mười phần nguy hiểm nhưng sau khi bị trúng kỹ năng nôn mửa của Nhâm Hòa thì đối phương ngay cả súng cũng nhấc không nổi, cơ bản không khác gì so với người không có súng.

Lâm Hạo trong lòng điên cuồng chửi thề, chính mình rõ ràng phụ trách bảo hộ Dương Ân, vì cái gì mà mọi chuyện lại biến thành như vậy chứ?

Mẹ nó có ai nói cho ta biết được không, chẳng lẽ người Lạc thành đều như thế này sao, quá là đáng sợ đi, về sau nếu còn có nhiệm vụ ở Lạc thành, ai đi thì đi, lão tử nhất định không đi nữa!

Ở giữa ba người Dương Ân, Nhâm Hòa, Lâm Hạo lúc này đang tồn tại một hiểu lầm vô cùng to lớn, tất cả đều do trời xui đất khiến mà sinh ra, những hiểu lầm này vô hình chung chuyển mọi chuyện sang một phương hướng mà không ai có thể tưởng tượng được…..

Lâm Hạo lúc này một bên nôn nước mật một bên mơ hồ nói: “Người… Một…!”

Nhâm Hòa sửng sốt một chút, ý gì vậy? Bất quá hắn cũng mau chóng phản ứng lại, hình như đối phương đang nói là…. Người một nhà….?

“Ngươi nói người một nhà liền là người một nhà hả?” Nhâm Hòa nhìn kỹ một lượt Lâm Hạo một chút cũng không tin, hắn quay đầu lại nói với Dương Ân cùng Dương Tịch: “Đây chính là tên biến thái theo dõi các ngươi mà ta nhắc!”

Lâm Hạo lúc này mộng bức, như thế nào ta trở thành biến thái rồi?

Dương Ân lúc này cũng có chút không theo kịp, lần trước Nhâm Hòa nói với chính mình chuyện này hắn đã suy nghĩ hoàn toàn khác, ù gì cũng đối phương ngay cả học sinh trung học cũng đánh không lại, đoán chừng cũng chẳng ra gì nhỉ!

Nhưng một màn vừa phát sinh đã làm đảo lộn thế giới quan của hắn rồi, từ một đá văng cánh cửa đến thân pháp nhanh nhẹn đánh ngã một người đang cầm súng, cuối cùng Dương Ân cũng ý thức được vấn để ở đâu, hắn hiểu lầm thực lực của Nhâm Hòa!

Dương Ân cho rằng Nhâm Hòa chỉ là một học sinh trung học bình thường, nhiều nhất chỉ là đam mê vận động mà thôi, nhưng mà những hành động mà đối phương vừa bày ra hoàn toàn không đồng nhất với nhận định của hắn!

Nếu Dương Ân biết Nhâm Hòa có loại thực lực này thì tuyệt đối sẽ nghiêm túc đối đãi chuyện theo dõi, bởi vì số người đánh không lại Nhâm Hòa thực sự nhiều lắm!

Hắn sinh ra suy nghĩ giống với Lâm Hạo: Học sinh trung học sao có thể mạnh như vậy! Dương Ân lại liếc nhìn cánh cửa nhà mình bị biến dạng nghiêm trọng, rồi lại nhìn về phía Nhâm Hòa, bỗng nhiên có loại cảm giác vô lực…. Tiểu tử bên người khuê nữ nhà mình rốt cuộc là người như thế nào?

Nhâm Hòa một bên dùng đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Lâm Hạo, một bên tháo dây thừng cho Dương Tịch, sau khi cởi trói xong còn mải xem xét Dương Tịch có bị thương ở đâu không, làm Dương Ân bên cạnh bực mình trừng mắt!

Ngươi có để ý là ta chưa được cởi trói hay không?

Lúc này dưới lầu đã vang lên tiếng còi cảnh sát, sau đó hàng loạt tiếng bước chân bịch bịch chạy lên lầu, không mất quá nhiều thời gian ở trước cửa phòng đã đứng hai chiến sĩ cảnh sát: “Có hàng xóm báo cáo nhà ngươi phát ra âm thanh làm phiền mọi người, các ngươi sao lại thế này?”

Lúc này hai người cảnh sát này bỗng nhìn đến Dương Ân đang bị trói trên ghế cùng hai người đang bị hôn mê dưới đất, tức khắc cả kinh, mẹ nó đây chính là hiện trường hung án đây mà!

Bất quá tại sao có một người đang đứng bên cạnh không ngừng nôn thế này…..

Nhâm Hòa một bên cởi trói cho Dương Ân một bên nói: “Đồng chí cảnh sát, hai người nằm dưới đất chính là bọn bắt cóc, còn cái người đang nôn mửa kia ta hoài nghi cũng là đồng lõa, các ngươi nhanh chóng bắt bọn hắn về thẩm vấn đi!”

Mặt Lâm Hạo lúc này đen như đít nồi.

Cũng may hiệu quả của kỹ năng nôn mửa bắt đầu giảm bớt, hắn rốt cuộc có cơ hội để nói chuyện: “Ta là tới bảo vệ Dương Ân, chúng ta là người một nhà, không phải bọn bắt cóc!”

Dương Ân lúc này nhíu mày trầm tư hai giây bỗng lên tiếng: “Ta biết ngươi là ai, cảm ơn các ngươi có thể tới hỗ trợ, Nhâm Hòa, hắn không phải bọn bắt cóc đâu.”

Ồ, Nhâm Hòa có chút tò mò nhìn Dương Ân không biết làm sao hắn biết được, bất quá công việc của bọn hắn đang làm khả năng có vài chỗ thần bí. Nếu thật là người một nhà mà nói…. Ha ha, Nhâm Hòa cảm thấy chính mình làm ra chuyện lớn rồi…..

“Khụ khụ, thời gian không còn sớm nữa, ngày mai ta còn phải đi học, ta về trước nhé chú Dương!” Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói, dù sao đã xác định được là Dương Tịch không có vấn đề gì, việc kế tiếp hắn phải ghi chép mấy đồ vật linh tinh, hoặc là làm những chuyện phiền toái hơn, trên hết nói không chừng Lâm Hạo sẽ tìm mình tính sổ, dù sao hắn đã dùng kỹ năng nôn mửa trên người đối phương những ba lần, nghĩ lại mà thấy sợ, lúc này không chạy thì còn chờ khi nào?

Hiện trường lúc này đang rối tung rối mù, mọi người trừ Nhâm Hòa ra thì còn chưa hiểu hết được mọi chuyện như thế nào, ngay cả Nhâm Hòa cũng còn vài điểm chưa hiểu hết, tỷ như rốt cuộc Lâm Hạo là người như thế nào? Tỷ như bọn bắt cóc này lại là người như thế nào?

Bất quá hắn lười quản những chuyện như vậy, Hệ Thống Thiên Phạt mặc dù cho hắn kỹ năng chiến đấu cấp đại sư nhưng mà hắn cũng không muốn mỗi ngày phải dùng đến kỹ năng này, Nhâm Hòa muốn nhân sinh của mình tương lai có thể làm một lần người nổi tiếng, chơi qua trò chơi sinh mệnh, kiếm một số tiền lớn, làm một cái nhà giàu mới nổi, sau đó nửa đời còn lại thì làm một người phú quý rảnh rỗi.

Cho nên trong quan niệm của hắn Nhâm Hòa cũng không có tính toán dính dáng với loại người như là Lâm Hạo. Hắn hiện tại đã biết được sức chiến đấu của Lâm Hạo tuyệt đối không thấp nhưng thứ mà Hệ Thống Thiên Phạt cho mình thì càng mạnh mẽ hơn!

Lâm Hạo cảm thấy Nhâm Hòa muốn đi thì quyết định trước tiên bỏ qua ân oán cá nhân hỏi: “Ngươi có hứng thú gia nhập….”

“Không có hứng thú, cảm ơn!” Nhâm Hòa không chờ đối phương nói hết câu đã chạy đi, cũng không quan tâm đối phương sẽ hỏi mình cái gì, dù sao hắn không tính toán dính lên những chuyện như thế này, cảnh sát lúc này cũng không ngăn cản hắn, nhưng mà hai người này cảm giác như mọi chuyện sẽ vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ…..

Ngược lại Dương Ân lúc này sửng sốt một chút, Lâm Hạo đây là muốn chiêu mộ Nhâm Hòa sao? Mời một cái học sinh trung học gia nhập tổ chức kia? Sao có thể?