Giả bộ ngây thơ làm hạ thấp sự phòng bị của đối phương, đây chính là phương pháp mà Nhâm Hòa có thể nghĩ ra lúc này.
Nếu đi vào đánh lén từ cửa sổ là không thể thực hiện được bởi vì đó chính là cửa chống trộm. Phá cửa đi vào cũng không được, làm không tốt sẽ kinh động đối phương.
Tuy nhiên hiện tại Nhâm Hòa cũng có một ưu thế rất lớn, bởi vì hắn vẫn chỉ là một học sinh trung học, vừa mới 16 tuổi. Trong quan niệm của người bình thường, nhất là quan niệm của trộm cướp chuyên nghiệp, ai sẽ để một học sinh trung học ở trong mắt chứ, hơn nữa đây là Trung Quốc chứ không phải quốc gia có quân đội trẻ.
Nhưng mà ai có thể nghĩ đến được, chính một học sinh trung học như vậy có thể đánh ra một đấm có sức nặng giết chết được một con trâu? Cái này cơ bản chính là không có khoa học.
Đối phương hiện tại có hai người, nếu chính mình có thể nhanh chóng giải quyết một tên thì mọi chuyện phía sau sẽ dễ xử lý hơn. Nhâm Hòa hít sâu một hơi, tận lực để chính mình duy trì sự bình tĩnh, hắn hồi tưởng lại quá trình chiến đấu với Lâm Hạo, rồi nghiền ngẫm cảm giác này.
Lúc này miệng của Dương Ân và Dương Tịch trong phòng đều bị dán băng dính rồi, mặc dù yết hầu có thể phát ra một ít âm thanh, nhưng cơ bản là không thể truyền xuyên qua cánh cửa cho Nhâm Hòa nghe được.
Dương Tịch và Dương Ân cũng minh bạch, Nhâm Hòa căn bản không mượn qua sách bài tập tiếng anh, cái kia chẳng qua chỉ là tín hiệu mà thôi, từ trước tới nay Nhâm Hòa thi tiếng anh đều không tồi, hơn nữa kiếp trước hắn có du học bên Bắc Mỹ nên khẩu âm cũng cực kỳ lưu loát.
Hai người trong nháy mắt liền hiểu Nhâm Hòa nhất định đã thông qua cách gì đó biết được khốn cảnh hiện tại của bọn họ nên chạy tới đây nghĩ cách cứu viện, chỉ là một học sinh trung học mà thôi, có thể làm được cái gì chứ?
Dương Ân cùng Dương Tịch căn bản không biết thực lực của Nhâm Hòa, cho nên mặc dù biết đối phương muốn cứu mình nhưng cũng chỉ có thể cố gắng nhắc nhở hắn kịp thời chạy đi.
Dương Tịch cũng biết được Nhâm Hòa có được kỹ năng làm người khác nôn mửa, nhưng mà dù thế thì có lợi ích gì chứ. Nàng không phải là người ích kỷ, cũng sẽ không giống như người rơi xuống nước, thấy cọng rơm nào cũng muốn nắm bằng được để cứu mạng, nàng rõ ràng hiểu rằng rơm rạ dù cứng cũng không gánh nổi trọng lượng. Hơn nữa kể cả Nhâm Hòa có năng lực cứu thì nàng cũng không hy vọng Nhâm Hòa phải mạo hiểm tính mạng.
Mà hai tên cướp hiện tại cũng đang quan sát phản ứng của hai người, muốn nhìn xem lời nói của Nhâm Hòa ngoài cửa có thật hay không, nếu như trong mắt của hai người này xuất hiện một tia vui mừng thì bọn hắn sẽ nhất định không mở cửa. Nhiệm vụ lần này cực kỳ trọng yếu, bắt lấy Dương Ân liền có thể thẩm vấn được lộ trình của đợt giao lưu y học lần này, có thể biết được bọn họ đã làm chuyện gì, 16 quốc gia này có đạt được hiệp nghị bí mật nào đó không, hoặc là đánh cắp tình báo gì đó, thậm chí có khả năng tra được mạng lưới tình báo của Trung Quốc ở nước ngoài nữa.
Kế hoạch nguyên bản trước khi xuất phát của bọn hắn chính là nếu Dương Ân có người bảo hộ thì lập tức rút lui, bởi vì đất nước như Trung Quốc không phải là nơi tốt để làm càn.
Nhưng thực sự ngoài ý muốn chính là bọn hắn quan sát được vài ngày cũng không có phát hiện bất luận kẻ nào bảo hộ Dương Ân, cái này làm bọn họ quá đỗi vui mừng.
Mấy ngày hôm nay bọn họ thuê phòng đối diện nhà Dương Ân, cho nên bọn họ cũng biết buổi tối mỗi ngày sẽ có một nam hài đi ra. Hơn nữa Dương Ân cùng Dương Tịch cũng không có chỗ nào là khác thường, hai người liếc nhau một chút liền tính toán mở cửa cho Nhâm Hòa tiến vào rồi trói lại, bằng không tiểu tử này bên ngoài phát hiện ra cái gì đó không đúng thì khả năng sẽ dẫn tới nhiệm hỏng mất.
Lúc này bọn họ chậm rãi tới của, một người đứng cạnh cửa chờ đợi, người còn lại thì duỗi tay ra mở cửa.
“Cách.” Tiếng mở cửa vang lên, khóa cửa đã mở ra, nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị kéo cửa ra thì trong nháy mắt truyền tới âm thanh nặng nề từ bên ngoài truyền tới, như là có một người nhảy lùi lại thật mạnh sau đó phát lực!
Hai người bọn họ lúc này trơ mắt nhìn cánh cửa, phảng phất thời gian bị chậm lại, cánh cửa sắt của nhà
Oanh một tiếng, Nhâm Hòa lùi về phía sau một bước nhỏ sau đó nâng chân trái lên, mạnh mẽ đá lên cửa sắt, toàn bộ cánh cửa lúc này bởi vì một đá của hắn mà biến hình, cửa nhà Dương Tịch là loại mở kéo vào bên trong, cho nên lúc này toàn bộ cánh cửa theo quán tính đập về phía bọn bắt cóc.
Lúc này một màn làm cho người khác khó có thể tin xảy ra, lực lượng cú đá của Nhâm Hòa, thông qua cánh cửa mà nặng nề đánh tới trên người bọn cướp, cả hai lúc này bị một lực thật lớn đánh ngã về phía sau.
Lúc cánh cửa đập vào người bọn bắt cóc cảm thấy cả người trong nháy mắt bị tê rần!
Nửa giây sau cơn đau đớn mới truyền đến, giống như là xương khớp cả người bị bẻ gãy vậy, sau đó lan tràn đến toàn bộ thần kinh! Bọn bắt cóc lúc này suýt nữa bị hôn mê!
Giờ khắc này trong lòng của bọn họ nâng lên sóng to gió lớn, bọn họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngoài kia không phải chỉ là học sinh trung học thôi sao? Bọn họ theo bản năng nghĩ tới bên ngoài vẫn còn có người khác!
Có cao thủ!
Lúc này có tên bắt cóc đưa tay về phía sau eo chuẩn bị rút súng, chính thời điểm này một bóng người lóe lên vào trong phòng, đối phương vừa nhìn thấy chính mình thì lập tức vọt lên, tốc độ quá nhanh, không kịp rút súng!
Mà bọn bắt cóc lúc này cũng thấy rõ ràng, đây chính là người học sinh trung học kia!
Không có người khác, ngoài cửa chỉ có cái học sinh trung học này, chỉ là bọn họ nghĩ mãi không ra, một đá kia thật là do một học sinh trung học có thể đá ra?
Trong nháy mắt Nhâm Hòa đi vào nhà thì cũng thấy đối phương muốn rút súng bên hông thì trong lòng cả kinh, tình huống như thế nào, có súng?
Phải biết rằng Trung Quốc là một quốc gia nghiêm cấm dùng súng, cho nên người dân bình thường cũng không có khái niệm gì về súng ống, cho nên khi Nhâm Hòa nhìn thấy một màn như vậy thì lòng trầm xuống.
Chỉ là đã đi đến một bước này, nếu chạy trốn chẳng khác nào vứt bỏ cơ hội cứu Dương Tịch. Cho nên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này Nhâm Hòa lựa chọn vọt lên, đây chính là sách lược mà kỹ năng chiến đấu cấp đại sư cung cấp, hắn phán đoán trước khi mình vọt tới mặt thì đối phương sẽ không kịp rút súng!
Hơn nữa Nhâm Hòa còn có đòn sát thủ!
Tay tên bắt cóc lúc này đã sờ được súng, nhưng mà trong thời điểm này hắn bỗng nhiên muốn nôn…. Không phải muốn nôn, mà là cực cực kỳ….. Không được, nhịn không được……
Ọe…..
Tay run lên, súng vừa mới rút ra tức thì bị rơi trên mặt đất, kỹ năng nôn mửa chính là kích thích từ bên trong ra ngoài, dạ dày bọn bắt cóc lúc này như là bị một bàn tay vô hình nắm chặt, toàn bộ đồ vật trong dạ dày vọt hết ra như là vuốt sạch tuýp kem đánh răng vậy…..
Loại khó chịu này không chỉ là một chút, bọn bắt cóc trong lòng cảm khái, thật sự quá kinh khủng!
Mà lúc này Nhâm Hòa đã đi vào trước mặt hắn, hung hăng nhấc chân hướng về mặt hai tên bắt cóc đá tới, thời điểm này Nhâm Hòa còn nghĩ rằng huynh đệ à đừng trách ta, Hệ Thống Thiên Phạt dạy ta là như vậy, thời điểm đánh nhau tuyệt không được thủ hạ lưu tình…..
Lúc đối phương trợn trắng mắt ngất đi thì Nhâm Hòa còn đang suy nghĩ, hai người này sao lại không lợi hại bằng người trẻ tuổi trên sân thượng kia nhỉ? Chẳng lẽ người trẻ tuổi kia cũng là kỹ năng chiến đấu cấp đại sư?
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, thời điểm kết thúc chiến đấu khoảng 3 giây, thân ảnh Lâm Hạo từ ngoài cửa vọt vào, Nhâm Hòa thấy Lâm Hạo thì hình như minh bạch cái gì, nguyên lai thứ này cùng một giuộc với bọn bắt cóc này, cho nên hắn mới giám sát nhà Dương Tịch, hành vi theo dõi này cũng có thể được giải thích rồi! Bằng không sao có thể chuyên môn mua một cái kính viễn vọng bội số phóng đại lớn để theo đuổi một cô gái chứ?
Thì ra là thế! Nhâm Hòa cảm thấy chính mình cuối cùng cũng nắm giữ được “chân tướng”!
Thời điểm Lâm Hạo vọt tới thấy hai gã bắt cóc nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà thời điểm hắn chuẩn bị nói chuyện thì nhìn thấy sắc mặt của Nhâm Hòa, bỗng nhiên bản năng mách bảo hắn sắp có chuyện không hay xảy ra…… Hơn nữa loại chuyện không hay này khả năng muốn phát sinh trên người chính mình……
Mẹ nó, cái gì đấy! Thật sự là có hiểu lầm!