Lúc này Nhâm Hòa ngồi xổm xuống đất, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta cảm thấy giữa hai chúng ta khả năng có hiểu lầm….!”
Hiểu lầm em gái nhà ngươi, lúc Lâm Hạo nghe được lời này thiếu chút nữa nhảy dựng lên chửi đổng, đầu tiên là không hiểu lý do gì đã đánh ta một trận, đập vỡ kính viễn vọng của ta, còn chọc thủng lốp xe nữa, lão tử đây là trêu chọc ai, bây giờ ngươi lại nói ở giữa chúng ta có hiểu lầm?
Không thể bớt quá đáng một chút được sao?
Đây là lần thứ hai Lâm Hạo để thua trong tay một học sinh trung học, loại cảm giác này thực sự quá hoang đường, đã vậy chính mình còn trải qua hai lần, qua sự việc hôm nay hắn đã hoàn toàn ý thức được cái học sinh trung học này không hề đơn giản.
Cứ cho là một vận động viên chuyên nghiệp có tố chất thân thể siêu cao đi chăng nữa, còn có thể đánh lại mình sao? Đó căn bản là chuyện không có khả năng, mà chuyện này lại bị Nhâm Hòa làm được, hơn nhữa còn là hai lần……
Đây tuyệt đối không thể nào chỉ dựa vào tố chất thân thể và cơ bắp mà có thể làm được, bởi vì còn liên quan đến kỹ năng tấn công chuyên nghiệp, Lâm Hạo rèn luyện từ năm 18 tuổi đến năm 26 tuổi chính là làm cách nào tấn công giết người.
Chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp thôi sao? Đánh chết Lâm Hạo cũng không tin, khi trở về phải điều tra cẩn thận thiếu niên này mới được.
Lúc này phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ tay không leo nhà đã được Hệ Thống Thiên Phạt công bố: “Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng: Siêu thị giác, bao gồm siêu thị giác vào ban đêm.”
Nhâm Hòa sửng sốt một chút, đây là khen thưởng gì vậy, chợt hắn cảm nhận được một trận lạnh lẽo ở hai mắt, giống như là được nhỏ thuốc rửa mắt vậy, làm hắn nhịn không được nhắm nghiền hai mắt lại, chờ đến khi mở ra hắn phát hiện chính mình có thể nhìn thấy từng sợi lông trên mặt Lâm Hạo trong đêm tối!
Ngọa tào, cảm giác thật thần kỳ, giống như là người bị cận thị nặng bỗng nhiên được đeo kính vậy, hoặc là video đang ở độ phân giải thấp biến thành siêu cao vậy, quá khác nhau. Hắn nhìn thế giới hiện tại, lại hồi tưởng đến thế giới vài giây trước, quả thật như là được quét đi một lớp bụi ở mắt vậy.
Lâm Hạo đang nằm đau đớn nhưng vẫn luôn quan sát Nhâm Hòa, tuy nhiên đột nhiên xuất hiện một màn làm hắn bị kinh ngạc, đối phương không biết vì cái gì nhắm hai mắt lại trong 3 giây, lúc hắn cảm thấy thời cơ tốt để phản công thì đối phương bỗng nhiên mở to hai mắt, cặp mắt kia…. Khác rất lớn so với cặp mắt vừa rồi!
Sáng ngời, mượt mà, thấy triệt, tựa như ngôi sao trên vòm trời đêm vậy, đó là suy nghĩ chợt hiện ra trong đầu Lâm Hạo khi nhìn thấy ánh mắt Nhâm Hòa lúc này. Cùng thời điểm đó hắn cũng bị chính bản thân mình dọa sợ, như thế nào vừa nhắm mắt một lát rồi mở mắt lại biến thành hoàn toàn khác, thế nhưng Lâm Hạo xác định là chính mình không nhìn lầm!
Xác thực thời điểm này trên người đối phương đã xảy ra biến hóa gì đó!
Nhâm Hòa đứng dậy đi đến lan can sân thượng cảm nhận sự thần kỳ của siêu thị giác, hắn thậm chí có thể nhìn được phụ đề TV của nhà một người dân cách hắn hơn 1000 mét!
Đây đúng là thiên lý nhãn mà! Nhớ kiếp trước Nhâm Hòa vào đại học cùng bạn trong phòng dùng kính viễn vọng đi xem phòng ngủ của nữ sinh, kết quả thấu kính phản quang nên đối phương phát hiện, còn bị khiếu nại khiến cho kính viễn vọng bị tịch thu, hiện tại có siêu thị giác như thế này rồi thì cần gì kính viễn vọng nữa!
Phi, đúng là không có tiền đồ…..
Bất quá lúc này Nhâm Hòa theo bản năng cũng nhìn về phía cửa sổ nhà Dương Tịch……
Nhưng mà không nhìn thì không sao, lúc hắn đảo mắt qua liền ngây ngẩn cả người!
Bởi vì ở trong cửa sổ chính phòng khách bây giờ đã có thêm một người đàn ông Châu Á xa lạ đang đóng rèm cửa sổ lại, mà ngay thời điểm này Nhâm Hòa đã nhìn thấy Dương Ân cũng Dương Tịch đang bị trói vào ghế trong nhà ăn!
Mẹ nó đây là tình huống gì? Đầu óc của Nhâm Hòa lúc này cũng bị một màn này làm cho không đủ dùng, bị bắt cóc? Vì cái gì? Bởi vì thân phận của Dương Ân sao?
Trước khi rèm cửa sổ bị kéo lại hắn cũng nhìn rõ được là trong phòng lúc này thực ra có hai người đàn ông Châu Á, một người đang kéo rèm cửa sổ, người còn lại thì đang ngồi đối diện với Dương Ân trên bàn ăn.
Xảy ra chuyện! Đây là suy nghĩ tiếp theo của Nhâm Hòa khi nhìn thấy cảnh này, đối phương chỉ sợ đến vì Dương Ân.
“Dương Tịch, chờ ta!” Nhâm Hòa lúc này cũng mặc kệ Lâm Hạo, trực tiếp hướng phía dưới lầu chạy như điên, lần này có cơ hội sống lại một đời, hơn nữa còn gặp được cô gái mà mình nhất kiến chung tình, còn đang tính toán làm thế nào để có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, chẳng lẽ cứ như vậy mà chết yểu?
Như vậy sao được?
Coi như lần này cũng là một phần của tình yêu oanh oanh liệt liệt đi.
Hắn cũng nghĩ đến chính mình sẽ xảy ra chuyện nếu xông tới, nhưng mà Nhâm Hòa không thể không đi. Giờ này báo cảnh sát cũng không còn kịp rồi, mà nếu báo cảnh sát không ổn ngược lại biến khéo thành vụng, bởi vì Dương Ân và Dương Tịch lúc này đang bị đối phương khống chế trong tay. Nhâm Hòa rốt cuộc minh bạch vì sao người nhà của nạn nhân bắt cóc không nghĩ báo cảnh sát, bởi vì bọn họ cũng chỉ mong người thân an toàn, tiền mất đi cũng không quan trọng.
Hắn tuy rằng cùng Lâm Hạo chiến đấu qua hai lần nhưng bởi vì hắn cũng không biết thân phận Lâm Hạo cho nên không chắc chắn chính mình có thể đánh lại hai tên thoạt nhìn có vẻ được huấn luyện để bắt cóc kia hay không. Hắn không phải không hiểu rõ thực lực của bản thân, mà là còn không rõ ràng sự chênh lệch thực lực của mình cùng những người khác.
Nhưng chắc chắn một điều qua tối hôm nay hắn sẽ biết.
Nhâm Hòa nhanh chóng leo xuống theo thang bộ, Lâm Hạo lúc này cũng nhịn đau kinh nghi bất định, hắn hiện tại đã tiếp thu mọi tư liệu về Dương Ân từ tổng bộ, cho nên hắn biết nữ nhi của đối phương gọi là Dương Tịch.
Xem trạng thái này của Nhâm Hòa, chẳng lẽ là có chuyện gì đã xảy ra?
Khả năng thực sự là có chuyện gì đó đã xảy ra, bằng không thì không thể giải thích được vì sao Nhâm Hòa lại phản ứng như vậy! Lâm Hạo lúc này cũng chạy như bay về phía dưới lầu tính toán chi viện, mặc
Lâm Hạo cũng cạn lời rồi, tuy rằng không biết vì sao Nhâm Hòa có thể làm được, nhưng năng lực người này cũng quá ghê tởm đi!
Hắn chạy đến dưới lầu chuẩn bị lái xe, tuy rằng khách sạn hắn ở cách nhà Dương Tịch rất gần, kể cả không lái xe cũng có thể nhanh chóng đến, nhưng hắn lo lắng vạn nhất phải đuổi theo chiến đấu nếu không có xe sẽ bị động.
Nhưng mà……
“Con mẹ nó!” Lâm Hạo mộng bức nhìn bốn lốp xe xẹp lép của mình, ngươi thế mà còn tiếp tục? Lão tử chỉ vừa mới sửa sáng nay xong!
Chuyện này khẳng định là do tiểu tử kia giở trò trước khi bò lên tầng thượng, bằng không hiện tại đối phương căn bản không có thời gian làm loại chuyện này.
Mẹ nó, rốt cuộc giữa ta và ngươi có hiểu lầm lớn chừng nào chứ? Lâm Hạo giờ phút này cảm giác được ác ý thật lớn của thế giới này đối với mình!
Mẹ nó còn làm gì nữa, đành chạy bộ chứ sao!
Lúc này Nhâm Hòa đã đến dưới nhà của Dương Tịch, hắn cẩn thận quan sát địa hình ngôi nhà, nguyên bản hắn dự định trực tiếp bò tay không lên phòng ngủ của Dương Tịch, bởi vì hiện tại bò tay không là hợp lý nhất, nhưng mà không thể nào làm được bởi vì nhà Dương Tịch được trang bị cửa sổ chống trộm!
Theo đạo lý mà nói lúc này Nhâm Hòa không thể manh động, phương án tốt nhất là báo cảnh sát, đây chính là việc mà người chuyên nghiệp nên làm, chỉ là hắn thật sự lo lắng bọn bắt cóc sẽ giết chết con tin, hơn nữa lúc này là năm 2005, 110 còn chưa được mạnh mẽ như năm 2013 của kiếp trước, bây giờ gọi điện thoại, khả năng đến khi ngươi ăn xong bữa cơm rồi cảnh sát mới tới nơi!
Thậm chí đối phương chưa chắc đã tin tưởng chuyện ngươi nói!
Không có cách nào khác, Nhâm Hòa trực tiếp đi lên từ thang bộ, đứng ở cửa nhà Dương Tịch hít sâu một hơi rồi bắt đầu gõ cửa, hơn nữa còn cố tình giả bộ thanh âm hơi ấu trĩ rồi hô to: “Chú Dương à, Dương Tịch có ở nhà không? Ta trả lại sách bài tập tiếng anh cho nàng.”