Ngụy Tử An cũng vì chuyện huynh trưởng gặp phải mà vô cùng bi phẫn, hận mình lúc đó không có ở thành Chu phủ, không thể tự tay đâm chết tên ma tu đáng ghét kia.
Ngược lại là Ngụy Tử Hạo, sau khi trải qua kiếp nạn này, tâm tính trở nên bình thản hơn rất nhiều.
Không những không oán trời trách đất, mà còn an ủi mẫu thân và đệ đệ.
Nói mình đại nạn không chết, đã là vạn hạnh, tổn thất một chút tuổi thọ cũng không đáng là gì.
So với những đồng môn trong tông bị tra tấn đến chết, thì những gì hắn gặp phải đã được xem là may mắn.