Mẫn Đông Thanh biết được Lưu Tiểu Viễn biết thông tin về cây sáo ngọc này nhưng lại không nói cho mình biết, có chút không vui, trong lòng nghĩ, tốt lắm, cậu đã biết thông tin về cây sáo ngọc này nhưng lại giấu không nói cho tôi biết, xem ra là muốn mua cây sáo ngọc này với giá rẻ.
Nghĩ vậy, Mẫn Đông Thanh cười lắc đầu, nói: "Xin lỗi, Lưu tiên sinh, tôi cũng rất thích cây sáo ngọc này, thêm nữa tôi còn thích nhạc cụ như sáo. Cho nên, cây sáo ngọc này tôi e là không thể nhượng lại cho cậu!"
Nghe Mẫn Đông Thanh không muốn bán cây sáo ngọc cho mình, Lưu Tiểu Viễn cười trừ, nói: "Đã vậy thì thôi, tôi cũng không làm khó ông chủ Mẫn."
Lưu Tiểu Viễn nói vậy nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, đợi tối đến sẽ đến lấy trộm món đồ này của Mẫn Đông Thanh!
Không còn cách nào khác, cây sáo ngọc này là một linh khí cao cấp, là một pháp bảo có thể gặp mà không thể cầu, nếu bỏ lỡ, không biết đi đâu tìm một pháp bảo như vậy.