Sau khi trở về nhà, Mộ Dung Vũ Yến mắng cho Phương Trình Bạch một trận, Phương Trình Bạch cũng không nói được gì, bởi vì hôm nay chuyện này đúng là cậu ta làm sai, thiếu chút nữa là không về được.
Phương Trình Bạch nói với Lưu Tiểu Viễn: "Anh rể, hôm nay cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu mạng em."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Không cần cảm ơn, sau này nhớ kỹ là được rồi, ngàn vạn lần đừng tái phạm chuyện như thế này nữa, nếu sau này còn có chuyện như vậy nữa, bất kể là ai cầu xin tôi, cũng vô dụng." Loại chuyện dụ dỗ bạn gái của người khác, theo quan điểm của Lưu Tiểu Viễn thì cho dù bị người ta đánh cho một trận cũng là đáng đời, chuyện đào tường góc như vậy, đó là chuyện khiến cả người lẫn thần đều phẫn nộ.
Buổi tối, cửa phòng của Mộ Dung Vũ Yến bị người ta gõ, Mộ Dung Vũ Yến mở cửa phòng ra xem thì ra là hai anh em đã bắt cóc em họ mình hôm nay.
"Các người muốn làm gì? Có tin là tôi báo cảnh sát ngay không." Mộ Dung Vũ Yến còn tưởng rằng hai anh em tới gây sự, liền lập tức lấy điện thoại ra uy hiếp.