Lưu Tiểu Viễn thở dài, mở cửa sau đi ra, gặp phải chuyện như vậy, Lưu Tiểu Viễn không thể không ra tay, không còn cách nào khác, mặc dù không quen biết Đàm Linh San lắm nhưng cũng không thể để hai người này bắt Đàm Linh San đi được.
Xuống xe, Lưu Tiểu Viễn còn chưa kịp mở miệng thì một người trong số đó đã nói: "Nhóc con, tôi khuyên anh tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác, một cao thủ Tiên Thiên tam trọng cảnh như anh ở trước mặt chúng ta chỉ là không chịu nổi một đòn, tôi khuyên anh đừng tự chuốc lấy phiền phức, nhanh chóng cút đi!"
Chết tiệt! Bị người ta coi thường như vậy, Lưu Tiểu Viễn lập tức không vui, khốn kiếp, mặc kệ tu vi của anh là gì, trước tiên anh phải đánh nhau với anh ta đã.
"Tôi thích tự chuốc lấy phiền phức." Lưu Tiểu Viễn khoanh tay, vẻ mặt thờ ơ nói.
Đối phương thấy Lưu Tiểu Viễn không biết sống chết như vậy, cũng không nói nhảm, trực tiếp ra tay với Lưu Tiểu Viễn. Chỉ thấy đối phương ra tay như điện, năm ngón tay thành hình vuốt hướng thẳng vào cổ họng của Lưu Tiểu Viễn mà chụp tới.