Sau khi cả hai ngồi xuống, Mẫn Đông Thanh nói với Lưu Tiểu Viễn: "Lưu tiên sinh, cậu đưa cho tôi khối Đế vương lục kia, tôi cũng đã cho nhiều thợ xem rồi, họ nói nếu mà điêu khắc thành nhiều món trang sức thì sẽ hơi lãng phí vật liệu, họ đều nói không bằng điêu khắc thành một pho tượng Quan Âm hay tượng Bồ Tát khác. Như vậy thì sẽ không lãng phí nhiều vật liệu, mà còn có giá trị sưu tầm hơn."
Nói xong, Mẫn Đông Thanh cười nói tiếp: "Lưu tiên sinh, đây cũng chỉ là một đề nghị của tôi thôi, hiện tại khối Đế vương lục của cậu vẫn chưa được gia công, nếu cậu nhất quyết muốn làm thành trang sức thì tôi sẽ bảo họ làm ngay."
Lưu Tiểu Viễn vốn tưởng rằng Mẫn Đông Thanh đã làm xong hết rồi, gọi mình đến chỉ là để lấy thôi, ai ngờ Mẫn Đông Thanh vẫn chưa gia công xong khối Đế vương lục kia, gọi mình đến chỉ là để bàn bạc về cách gia công khối Đế vương lục.
Lần trước khi gọi điện thoại, Mẫn Đông Thanh cũng không nói rõ ràng, Lưu Tiểu Viễn cũng không hỏi. Biết trước được kết quả như vậy thì Lưu Tiểu Viễn đã nói luôn qua điện thoại rồi, cần gì phải đích thân chạy đến đây.
Nhưng mà, nghĩ đến đã đến Ma Đô rồi thì coi như nhân tiện chơi ở Ma Đô một chuyến, cũng không uổng công đi một chuyến.