"Tiểu Lưu này, Tiểu Tô này, hai vợ chồng ăn nhiều một chút, ở nông thôn không có gì ngon, hai người ăn nhiều một chút." Bố mẹ Ân Tiểu Phi chào hỏi.
Ăn tối xong, bố mẹ Ân Tiểu Phi sắp xếp phòng cho Lưu Tiểu Viễn và Tô Vũ ở lại, trong lúc đó, Lưu Tiểu Viễn lấy tiền đưa cho Ân Tiểu Phi, Ân Tiểu Phi nói không cần, chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm ở lại vài đêm, nói nếu Lưu Tiểu Viễn thực sự muốn đền đáp anh, sau này hãy giới thiệu thêm nhiều người đến đây du lịch, như vậy coi như đã trả tiền ăn ở rồi.
Lưu Tiểu Viễn cũng không nói gì, miệng thì đồng ý, trong lòng nghĩ đợi lúc đi sẽ âm thầm để lại một ít tiền cho nhà Ân Tiểu Phi.
Lưu Tiểu Viễn và Tô Vũ không phải lần đầu tiên ngủ chung giường, dường như đã hơi quen rồi, giống như những cặp vợ chồng, ngày nào cũng ngủ chung một giường, không còn cảm giác mới mẻ như trước nữa.
Lên giường, tắt đèn đi ngủ, Lưu Tiểu Viễn cũng không trêu chọc Tô Vũ nữa, bởi vì trêu chọc xong cũng không thể ăn được, chỉ khiến bản thân khó chịu.