"Tô Vũ, cuối cùng cô tìm tôi có chuyện gì, nếu cô còn thế này nữa, đừng trách tôi không khách sáo." Lưu Tiểu Viễn khó chịu nói.
Bởi vì Lưu Tiểu Viễn biết Tô Vũ ôm linh miêu trên phố chắc chắn không phải ngẫu nhiên, mà là đã sớm có kế hoạch. Mặc dù anh không biết cô bắt linh miêu để làm gì nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt lành.
Đối với lời đe dọa của Lưu Tiểu Viễn, Tô Vũ không hề để tâm, mà cười khúc khích: "Lưu Tiểu Viễn, với chút bản lĩnh của anh, e là ngay cả em gái tôi Tô Vân cũng đánh không lại, thế mà còn dám đe dọa tôi."
Nghe vậy, Lưu Tiểu Viễn tức đến nỗi suýt nhảy dựng lên. Nhưng Tô Vũ lại nói đúng sự thật, không còn cách nào khác, ai bảo Tô Vũ cũng là hồ ly tinh, một người bình thường như anh sao có thể so sánh với hồ ly tinh được?
Tô Vũ nói xong, dùng bàn tay ngọc ngà vuốt ve linh miêu vài cái, rồi hỏi: "Linh miêu ơi linh miêu, mày nói xem?”