Hôm nay ở đây không được, tối sẽ cho em uống no.”
Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn con linh miêu bên cạnh, mặc dù nó chỉ là một con vật có thể nghe hiểu tiếng người, không biết nói nhưng nếu anh và Vương Tình làm chuyện xấu hổ đó, bị nó nhìn chằm chằm, Lưu Tiểu Viễn luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình.
Vương Tình lại không hiểu tại sao, còn tưởng hôm nay Lưu Tiểu Viễn thay đổi tính tình hoặc là có ý nguyện khác, cười khúc khích: "Tổng giám đốc, tại sao phải tối, hôm nay ban ngày không được sao?"
Thấy Vương Tình như vậy, rõ ràng là đang cố tình dụ dỗ mình, chết tiệt, đúng là đáng chết!
"Chúng ta đến phòng họp!" Lưu Tiểu Viễn nắm tay Vương Tình định bước ra khỏi phòng làm việc, cô không phải muốn uống sữa sao, được thôi, anh sẽ đưa cô đến phòng họp, để cô uống một cốc sữa thật ngon.